Vạn Chính là ngườibiết hàng, vừa thấy cây nhân sâm này, đã biết là vô giá, cũng biết cônghiệu không thể đo lường, lập tức từ chối nói: ” Chấn nhi, chúng ta làngười một nhà không nói hai lời, ngươi tới nhà cậu, cậu đã muốn cao hứng còn chưa hết, như thế nào có thể thu lễ vật quý như vậy đâu? Cây nhânsâm này cầm lại đi, ngươi từ nhỏ thân mình không tốt, thuốc này nên đểcho ngươi dùng, bồi dưỡng thật tốt mới đúng! Cậu tuyệt đối không thểthu!”
Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng cười, thật xứng với vẻ đẹp thiên nhân của hắn, trong phòng đèn đuốc lay động, khuôn mặt rung động lòng người, ngay cả thanh âm hắn nói chuyện đều có vẻ phiêu dật bất phàm: “Cậu!Bệnh của ta đã muốn tốt lắm, không cần ăn thuốc bổ này. Nhưng thật rangười cùng mợ, tuổi tác cũng đã cao, ngày sau còn phải bồi dưỡng nhiều.”
“Không nên, không nên!”
“Cậu” Cổ Vưu Chấn cầm tay Vạn Chính: “Cha ta gặp chuyện không may, nếu khôngcó cậu ở kinh thành chiếu ứng , chỉ sợ người cũng không chống đỡ đượcđến bây giờ. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chút tâm ý nho nhỏấy, nếu cậu không nhận, Chấn nhi đành phải cáo từ, không dám làm phiền.”
Vạn Chính lập tức giữ chặt hắn: “Hảo, hảo, hảo, cậu trước nhận lấy, trước nhận lấy.”
Lưu thị nghe theo Vạn Chính phân phó, đem nhân sâm ngàn năm nhận lấy bỏ vào trong phòng.
Nhất thời, Vạn Chính nhìn thấy một tiểu cô nương mỹ mạo tú lệ tuyệt luânđứng phía sau Cổ Vưu Chấn, xem tuổi chỉ sợ so với hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-tuong-ky/2375497/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.