“Hôm nay là Tết Trung Nguyên (*) mà cậu không đi dạo một chút à?” Anh ta nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi nằm trên mặt đất đợi chờ cơn đau đi qua, đột nhiên cảm thấy người này thật phiền, “Tôi chẳng đi được tới đâu cả.”
“Là vì cậu…”
“Ừ đấy!”
“………..” Anh ta lúng túng nhún vai.
“Thế sao anh không đi dạo đi?”
“Ra ngoài làm gì? Tôi cũng chẳng có tiền.”
“Người nhà không đốt cho anh à?”
“Có đốt, nhưng không nhiều… Lúc còn sống họ đã phải tiêu tốn rất nhiều vì tôi rồi.”
Tôi ngồi dậy, móc ra một xấp tiền trong túi đưa cho anh ta.
“Cái này…” Anh ta kinh ngạc nhìn tôi.
Thấy anh ta không nhận tôi liền nhét vào trong tay anh ta, “Cầm lấy.”
“Tiền này tôi không thể…”
“Anh cầm đi, tôi không ra được, tôi giữ cũng chỉ tổ lãng phí.”
“Thế nhưng mà… Tôi không thể lấy không tiền của cậu như thế được, cậu mau cầm lại đi!”
“Anh cầm lấy!” Tôi thấy anh ta vẫn còn do dự bèn bảo: “Lúc về tiện đường mua cho tôi cái gì đó để ăn.”
Anh ta yên lặng cúi đầu nhìn tiền ở trong tay, một lúc lâu sau mới cất lời, “Cảm ơn cậu, vậy…vậy cậu muốn ăn gì?”
“Tuỳ anh, anh mau đi đi, phiền phức hết sức!”
“……….”
Anh ta cứ nhìn tôi mãi, phải tới tận lúc tôi định đuổi người đi, lúc bấy giờ anh ta mới chịu rời khỏi.
Sau khi thế giới yên tĩnh trở lại, tôi tiếp tục nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng được bao lâu Quỷ sai lại tới lần nữa.
“Ê này.”
Tôi bất đắc dĩ mở mắt ra, “Sao~~”
“Sao trông uể oải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-di-bang-cai-chet/272645/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.