Hôm nay trên mái nhà xuất hiện một người đàn ông trạc tuổi tôi, không biết tại sao anh ta lại tỏ ra rất vui vẻ khi trông thấy tôi.
“Chào cậu! Chắc cậu chính là Bạch Tư rồi!”
“Chào anh… Anh thấy được tôi à… Anh cũng là quỷ hả?”
“Ừm! Có một ông chú mặc đường trang màu đen kêu tôi tới tìm cậu.”
Vừa nghĩ đến gương mặt của Quỷ sai, tôi không khỏi câm nín, ông chú sợ tôi cô quạnh nên tìm bạn tới tán gẫu cùng tôi đấy hả?
“Ông chú ấy kêu anh tới tìm tôi làm gì?”
“Chú ấy bảo sợ cậu cô quạnh.”
Tôi nhíu mày, thế mà tôi lại đoán trúng phóc. Người đàn ông này rất thích cười, từ lúc xuất hiện khoé miệng anh ta cứ nhếch lên suốt, tôi nhìn mà phát mệt, “Tôi không thấy cô quạnh.”
“Hả…Thật ngại quá.”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi rồi cười, tuy nụ cười của anh ta mang tính thân thiện, nhưng một con quỷ quay về phía mình rồi cười như vậy, vẫn là khiến tôi cảm thấy có một chút quái dị, nên hiếm lắm mới có khi tôi chủ động tìm đề tài.
“Anh chết lâu chưa?”
“Vừa mới đây thôi.”
“Hả?!” Đây là trạng thái một người vừa mới chết nên có hả? Trông anh ta có vẻ rất vui, “Tôi trông anh hình như đang rất vui vẻ thì phải.”
Anh ta gãi gãi đầu, “Cũng tàm tạm.”
“Thế làm sao mà anh chết?”
“Tai nạn xe, lúc qua đường không để ý xe cộ.” Anh ta rốt cuộc cũng ngừng cười, nhưng gương mặt vẫn ôn hoà đến lạ.
“Sao bất cẩn vậy, ông chú kia có nói cho anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-di-bang-cai-chet/272644/chuong-7.html