Một đồng nghiệp người Trung của Lâm Khác hỏi rằng: "Nuôi con nít có khó không?" rồi giả vờ nói chuyện kiểu giáo sư: "Cậu là ông bố trẻ, cảm giác thế nào?"
Lâm Khác đáp: "Con bé nhà tôi không khó chỗ nào cả, chỉ có mỗi cái ngủ là phiền toái."
Đồng nghiệp nghiêm túc khuyên bảo: "Thế thì phải rèn cho con thói quen ngủ ngon từ nhỏ!"
Quýt cũng không phải từ bé đã quấy ngủ, cái chuyện ngủ không yên đó là di chứng để lại sau tai nạn. Với chuyện này, giải pháp duy nhất của Lâm Khác là nuông chiều.
Ở cái tuổi biết nũng nịu dễ thương nhất mà không được cưng thì đợi đến bao giờ? Chẳng có gì quan trọng hơn cảm giác an toàn mà Quýt có thể nhận được.
Trác Nhĩ cũng nghĩ giống y như anh.
Mấy hôm Lâm Khác đi công tác là lần đầu tiên từ lúc sang Mỹ Quýt phải rời bố, đến tối là lại bắt đầu đòi tìm bố, cái sự bám người này đúng là một kiểu gánh nặng ngọt ngào.
"Còn hai đêm nữa thôi là bố về rồi."
"Hai đêm là mấy ngày? Ba ngày là bao lâu?"
"Là con nhìn thấy mặt trăng thêm hai lần nữa, là đến lúc bố về."
"Tại sao bố phải đi công tác?"
"Vì đó là công việc của bố."
"Vậy công việc của mẹ là gì?"
"Công việc của mẹ là ở bên con, cùng con lớn lên vui vẻ."
"Mẹ ơi, mẹ tốt thật đó."
"Quýt cũng rất ngoan."
"Hu hu hu hu... nhưng con vẫn nhớ bố, nhớ quá ngủ không được."
Lâm Khác bận túi bụi với đống việc công tác, trước đó ba người họ đã gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyt-nay-mam-ha-nac-da-cat/4669761/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.