Trác Nhĩ và Quýt vừa bay tới San Francisco, việc đầu tiên là giúp Lâm Khác mở cả chục món đồ trẻ em to nhỏ bày kín phòng khách trong căn hộ mới thuê của anh.
Quýt còn ngơ ngác, chưa có khái niệm gì về môi trường mới. Bé thấy ngồi máy bay quá lâu nên hơi mệt, bò lên chiếc sofa trẻ em hình ngựa vằn Lâm Khác chuẩn bị sẵn cho mình, rồi hỏi sau này có phải ngày nào cũng được gặp chú không.
Bé còn hỏi họ, nước Mỹ có phải cách Bắc Kinh rất gần không. Vì cô nhỏ đã đi Bắc Kinh rồi, bà nói Bắc Kinh cách Nghê Thành khá xa, nước Mỹ cũng khá xa, thế nên theo hiểu biết của bé, biết đâu nước Mỹ lại gần Bắc Kinh.
Hai người thay phiên giải đáp vô vàn câu hỏi của Quýt, não bộ phải chạy theo lộ trình nhảy cóc của một ấu tể. Thấy chú mở được một đống đồ chơi mua cho mình, Quýt im bặt, chồm tới, quàng cổ hôn Lâm Khác một cái.
"Bé ngoan, sau này sống với chú, để chú chăm con nhé?"
Quýt gật đầu, lại chạy qua hôn Trác Nhĩ một cái: "Còn phải có dì nữa."
Lâm Khác đã tranh thủ lúc rảnh dọn dẹp được khá nhiều, nhưng nhà mới chuyển, lại đón thêm hai người, thật sự vẫn còn quá nhiều thứ phải sắp xếp, phải vào nề nếp.
Đúng lúc đang lệch múi giờ, Trác Nhĩ không kêu mệt câu nào mà dọn dẹp tới nửa đêm.
Cũng đang lệch múi giờ nên Quýt chạm ngưỡng chịu đựng trước. Gần hai rưỡi sáng, vừa dụi mắt vừa theo phản xạ đòi mẹ, Trác Nhĩ ôm bé, học theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyt-nay-mam-ha-nac-da-cat/4669753/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.