Chúng ta vừa vào thành liền nghe thấy có tiếng người chửi bới. Cẩn thận nhìn thử, liền trông thấy một nam nhân trung niên ốm yếu đang bị một đám người đánh.
Nam nhân trung niên kia vừa thấy chúng ta, liền chạy đến trước mặt như phát cuồng, gào ầm lên: “Tửu Huệ thánh nhân, van cầu ngài cứu ta, ta sắp bị họ đánh chết rồi, ô ô ô, van cầu ngài cứu ta…” Ta còn tưởng ta nhìn nhầm mới cảm thấy là hắn đang nói câu này với Lộng Ngọc, ai ngờ hắn thật sự đang gọi Lộng Ngọc. Hắn quỳ rạp xuống trước mặt Lộng Ngọc, ra sức dập đầu, lệ chảy như suối: “Tửu Huệ thánh nhân, ta van cầu ngài cứu ta đi! Ta dập đầu trước ngài, ta dập đầu trước ngài!” Lộng Ngọc lại dửng dưng nói: “Ngươi nhận sai người rồi.”
Mấy kẻ đằng sau thấy có người đến, hơi kiêng kỵ, chỉ ngừng lại nghe xem hắn nói gì. Nam nhân trung niên nọ lại tiếp tục khóc ròng nói: “Ta biết là ngài, ta từng thấy ngài mà! Nếu bây giờ ngài không cứu, ta sẽ bị họ đánh chết mất!” Hắn cố gắng lắc ống quần Lộng Ngọc, nhưng Lộng Ngọc vẫn chẳng bị đả động. Ta nhất thời không nhìn được, vô luận hắn có phải là người tốt hay không, một đám đánh một người không phải hành vi của anh hùng hảo hán.
Ta khẽ vận nội lực, phút chốc chạy đến trước mặt mấy kẻ kia, giận dữ nói: “Các ngươi ức hiếp hắn làm gì?” Tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Tiểu mao hài nhà ngươi, quản chuyện của các lão tử làm gì? Chúng ta thích đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/69382/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.