Minh Thần giáo ban đêm, đèn đuốc huy hoàng. Cả đình viện truyền khắp tiếng bước chân nhẹ nhàng của nha hoàn đồng tử. Ta ngồi trong khách phòng, nhìn chậu than dưới đất, lại vẫn cảm thấy gió ngoài cửa sổ lùa vào cửa phòng, lạnh băng thấu xương.
Thái độ ái muội không rõ đó của Lộng Ngọc với ta, ngẫu nhiên một ánh mắt trao đổi lại làm cho ta cảm thấy y thích ta. Có lẽ đây chỉ là tâm lý tự phụ giấu dưới bề ngoài tự ti đó của ta đang gây chuyện thôi. Khóc cũng khóc đủ rồi, ồn cũng ồn đủ rồi, ta thật sự nên rời khỏi rồi.
Thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ còn lại từng vòng hồng quang của chậu than. Cởi quần áo nằm trên giường, lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Ngoài cửa đèn lồng giấy lắc lư, chiếu trong phòng một phiến vàng nhàn nhạt.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe biết ngay là người không có võ công, trong Minh Thần giáo, thậm chí ngay cả nha hoàn, đều biết chút võ công, cho nên người này không có khả năng là người khác, chỉ có thể là Bạch công tử.
Quả nhiên, rất nhanh chóng nghe thấy thanh âm có chút lỗ mãng gây hấn của y: “Ôi, muộn như vậy, làm gì thế.” Ta thoáng giật mình, biết y không phải đang nói với mình, liền trở mình cẩn thận lắng nghe.
Không ai đáp. Chỉ nghe thấy Bạch công tử lại tiếp tục nói: “Có bản lĩnh thì vào đi, nhìn lén có ích cái rắm gì, nhìn y ý dâm còn không bằng trực tiếp đi vào thượng y cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884079/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.