Nửa tháng sau, cuối thu đầu đông. Phong đỏ cuốn hết, núi non khô cằn. Ta đứng ở chân núi Võ Đang, ngửa đầu nhìn trên núi xanh ngắt biến thành rừng hoang khắp nơi, nhìn sơn cương từng đầy người đứng kia biến thành một phiến tịch liêu, lòng phảng phất cũng bị cơn gió cuối cùng của mùa thu kia cuốn đi, không linh cô đơn.
Người của Thiếu Lâm, Không Động, Võ Đang còn có Nga Mi hiện tại nên sắp đến Minh Thần giáo rồi, ngay cả cha ta cũng đi. Ta vẫn đang ước đoán bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại, cho dù biết rồi, ta lại có thể thế nào. Người kia sống hay chết, chẳng phải đều không liên quan đến ta sao.
Nhưng, chỉ cần ta vừa nghĩ đến chuyện này, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Lộng Ngọc bị quần hùng bao vây, mình đầy thương tích, miệng phun máu tươi, lảo đảo chực ngã. Vừa nghĩ đến đây, cả trái tim đều thắt lại.
Trong gió thu xào xạc, một thanh âm ôn nhu bỗng nhiên vang lên: “Ngươi vẫn chưa đi.” Ta ngẩng đầu, nhìn Hoàn Nhã Văn đứng phía trước, không khỏi cả kinh nói: “Sao ngươi lại quay về?” Y cười khổ một chút, nói: “Ta cho là ngươi sẽ đi, không ngờ ngươi còn ở nơi này.”
Ta nhìn nhìn đường chân trời xa xôi, phương xa núi non liên miên nhấp nhô, dường như ta chỉ cần kiễng chân là có thể nhìn thấy y. Bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật chúng ta cách nhau chỉ là vài ngọn núi, vài tòa thành, kỳ thật không hề xa xôi. So với trái tim Lộng Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884078/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.