Ta cứng đờ người, nắm chặt hai quyền. Bảo với mình, y không nhất định là đang gọi ta. Lộng Ngọc nhìn qua nơi này, khẽ cười nói: “Ngươi không nghe thấy ta đang gọi ngươi sao.”
Không biết vì sao, ta như là làm việc trái lòng mà không dám đi qua, khẩn trương đến mức cả tay cũng đang run rẩy. Cứ cảm thấy Lộng Ngọc không giống với trước kia. Có thể là bởi vì y đã khôi phục võ công, khí phách vốn tiêu tán nháy mắt lại về trên người y.
Trong cả khu rừng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nước. Lộng Ngọc cứ thế đứng ở nơi đó nhìn ta, nốt ruồi chu sa dưới khóe mắt đỏ sẫm yêu dị, phảng phất giây tiếp theo sẽ xuôi theo má y lăn xuống, trở thành một giọt nước mắt đỏ như máu.
Y nhẹ nhàng vén tóc, mái tóc đen mềm mại dưới ánh mặt trời có vẻ đen sẫm mà sáng bóng, nhưng da y lại giống một khối ngọc thạch trắng như tuyết, hoàn mỹ không tì vết, chỉ mình lệ chí kia cực quyến rũ. Ta đột nhiên cảm thấy Lộng Ngọc đẹp hơn trước kia, đẹp đến mức khiến ta tâm hoảng ý loạn, rồi lại bị dung nhan tuyệt mỹ cực đoan thế này chấn nhiếp đến mức không dám lại gần một bước nữa.
“Ôn Thái. Ta không muốn lặp lại lần thứ ba.” Ngữ khí của y lộ ra một chút không kiên nhẫn. Mà khi ta nghe thấy y gọi đầy đủ tên mình, ta liền có một loại dự cảm. Hết thảy đều xong rồi.
Ta kiệt lực đè nén cảm xúc sợ hãi của mình, chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884073/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.