Ngày kế lúc dậy đã qua giờ ngọ, dương quang xán lạn phủ cho cả phòng một lớp sa mỏng màu vàng kim nhạt, vãn hương ngọc hình đĩa chân cao trong đình viện tản phát ra ánh sáng màu vàng lục, hương khí nồng đậm bay vào, tràn lan ra trong không khí chung quanh.
Lộng Ngọc dường như đã dậy rất lâu. Ta trộm mở mắt, nhìn thấy y đang dựa đầu giường, chưa thay quần áo, cũng không biết đang nghĩ gì. Chỉ là sắc mặt y dường như không tốt lắm, vẫn tái nhợt đến có chút đáng sợ. Ta nhỏ giọng hỏi: “Dậy sớm như vậy?” Lộng Ngọc ôn nhu cười cười: “Ừm.”
Ta nhảy xuống giường, cầm quần áo tiểu nhị chuẩn bị giúp khoác lên người y: “Ngươi bị thương rồi, không tiện hành động, ta mặc giúp ngươi.” Lộng Ngọc quay đầu nhìn nhìn ta, lại quay đầu đi, ôn nhu nói: “Thái nhi thật hiếu thuận.”
Ta nhìn mái tóc dài xõa trên lưng y, lóe sáng dưới dương quang vàng rực, không nhịn được đưa tay sờ sờ, lại giúp y vén đến trước ngực: “Đúng vậy, ta hiếu thuận với nghĩa phụ nhất.” Lộng Ngọc nói: “Ngươi lại bắt đầu gọi bậy rồi.” Ta phục trên lưng y, nói như là nói mê: “Ngọc, ta cảm thấy ngươi đã thay đổi rất nhiều.”
Lộng Ngọc nhẹ nhàng cầm tay ta, cũng không nhìn thấy biểu cảm của y: “Sao rồi?” Ta nói: “Ngươi trước kia chưa từng ôn nhu như vậy.” Lộng Ngọc cười nhạo nói: “Đồ ngốc, ôn nhu với ngươi không tốt sao.” Ta nghiêng đầu nghĩ, nói: “Không tốt, thời gian dài rồi ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884072/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.