Vừa ra khỏi huyệt động của Kim Sa Độc Hạt, Mẫn Lâu liền khá hứng thú hỏi: “Giáo chủ làm sao suy ra được đáp án ‘Liên Hương cốc’ này?” Lộng Ngọc khoát tay: “Chẳng qua là trò chơi văn tự, không nói cũng thế.” Ta một mực nghĩ bốn câu thơ này, lại quên mất mình và Lộng Ngọc đang cương đến lợi hại buột miệng thốt ra: “Trò chơi văn tự? Giải thích như thế nào?”
Lộng Ngọc kinh ngạc nhìn ta một cái, sau đó lại khôi phục biểu cảm dĩ vãng: “‘Đỗ quyên thanh thanh đỗ quyên khai’ ý tứ là điểu ngữ hoa hương. ‘Phượng hoàng niết bàn’ chỉ phượng hoàng sống lại từ trong lửa, chỉ Trùng Hỏa cảnh, ‘bất phục tái’ chỉ chính là không ở Trùng Hỏa cảnh. ‘Xuất thủy phù dung triêu thiền quyên’ chỉ đối nguyệt liên, ‘vị tại hư vô phiêu miểu gian’ chính là không ở nơi hư vô mờ mịt trên mây, nơi có chứa ‘liên’ lại ở trên mây chỉ có Thái Liên phong, Trùng Hỏa cảnh lại có một Trọng Liên, trừ hai nơi này, có chữ ‘liên’ cũng chỉ còn Liên Hương cốc, hơn nữa phần trước có một câu điểu ngữ hoa hương, vừa vặn phù hợp với câu này.”
Ta nghe mà hơi hồ đồ, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra: “À, thì ra là ý tứ như vậy. Nhưng đề ra vẻ nho nhã thế này người luyện võ căn bản không cách nào giải…” Nhưng vừa nói đến đây, ta không nói tiếp nữa – trên mặt Lộng Ngọc lại lộ ra nét cười có thâm ý khác. Lòng ta thầm mắng y là đồ ngớ ngẩn, y cười quỷ bí như vậy làm gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884060/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.