Ráng màu đã bị đêm tối nhấn chìm, lưu lại trên màn trời chính là một trời sao lấp lánh. Người kia ngồi trên bậc thềm hậu viện khách điếm, ngửa đầu nhắm mắt, dường như đang cảm thụ không khí mát mẻ đêm cuối thu đầu đông.
Có thứ gì đó lạnh băng rơi lên mặt y. Mở mắt ra nhìn, thì ra là sương sớm từ lá của một gốc cỏ chè vè non nớt rơi xuống. Bốn phía đã là ban đêm, không trung cũng biến thành màu lam đen, minh tinh lấp lánh trên trời đang chớp tắt hào quang lóng lánh. Một con dạ oanh bay thẳng lên trời cao. Động tác linh hoạt, tiếng hót véo von.
Ta lặng lẽ đi qua, y đột nhiên quay đầu nhìn ta, trong tầm mắt lạnh băng lướt qua tia sáng màu lam u. Ta cười cười hữu hảo với y, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh. Y nghi hoặc nhìn ta: “Còn chưa ngủ?” Ta gật gật đầu: “Thiên tả sứ không ngủ được sao?” Y đồng dạng gật đầu, gác tay lên chân, hai tay giao nhau, chống cằm mình, nhưng không nói nữa. Ta nói: “Hôm nay Mẫn Lâu đụng ngươi, ngươi né tránh, là bởi vì sợ độc y à?”
Y nhìn mặt đất, dừng một chút, nói: “Kỳ thật Mẫn Lâu là không sợ độc. Chỉ là ta bản năng không cho người khác đụng.” Ta nhìn y nói: “Thể chất này nhất định rất thống khổ nhỉ, không thể để cho người khác đụng.” Y khẽ than một hơi: “Quen rồi.” Ta nói: “Cho dù có người yêu, cũng không thể chạm, phải chứ?” Y không trả lời. Ta lấy con nhện kia ra từ trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884059/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.