Tiểu Huân nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lộng Ngọc, gọi nhỏ một tiếng: “Giáo chủ.” Lộng Ngọc ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt dường như bị phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, hai má hơi hơi đỏ lên, y đưa tay ôm lấy cánh tay Tiểu Huân, thanh âm nhẹ tênh như mây khói mờ ảo: “Huân, đỡ ta vào nhà.” Tiểu Huân xấu hổ gật đầu, đỡ Lộng Ngọc đi vào phòng.
Ta nhìn họ đi vào, cũng chẳng biết mình là căn cân nào không đúng, sau khi họ vào lại theo đến cửa. Trong lòng chỉ nghĩ đến Lộng Ngọc hiện tại sinh bệnh, sẽ không phát hiện sự tồn tại của mình. Ta chọc một lỗ trên cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy Tiểu Huân đỡ Lộng Ngọc ngồi lên giường, Lộng Ngọc nằm trên giường, dường như đang chợp mắt. Tiểu Huân ngồi bên cạnh, mắt đầy nhu tình mật ý nhìn y.
Tiểu Huân cứ thế nhìn y, ta ở ngoài cửa sổ lạnh đến run rẩy cả người. Thầm nghĩ Tiểu Huân này thật là quá thích Lộng Ngọc, cư nhiên có thể nhìn chằm chằm mặt y. Đang ở trong lòng cười nhạo gã, lại đột nhiên nhớ tới mình trước kia. Khi đó ta không giống gã sao. Nhìn mặt Lộng Ngọc rất lâu, mê luyến rất sâu hàng mi dày mà đen, lệ chí đỏ tươi dưới khóe mắt, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, chưa bao giờ cảm thấy phiền chán. Nếu hiện tại người ở bên cạnh Lộng Ngọc là ta, ta đại khái cũng sẽ ngang ngược nhõng nhẽo như Tiểu Huân nhỉ. Có lẽ, Tiểu Huân hiện tại, chính là ta trước kia.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884051/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.