Hết thảy trong phòng đều đã bao phủ trong một phiến màu hồng đào. Mặt Lộng Ngọc cũng ánh một chút màu đỏ nhàn nhạt, y dùng đôi mắt phượng tà mị nhướng lên nhìn ta, trong mắt phiếm một tia gợn sóng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Ta dùng hết khí lực toàn thân đi kéo cửa, nhưng Lộng Ngọc một tay đè bên trên, cửa kia vẫn không hề suy suyển. Khóe miệng y lộ ra vẻ tươi cười đùa bỡn, ta không nhịn được kêu to: “Nhã Văn, Nhã Văn, cứu ta…”
Lộng Ngọc đưa tay ôm hông ta, dán gắt gao trên người y, nhất thời tim ta như nổi trống, còn chưa kịp phản ứng, y đã chìa tay nâng cằm ta, cúi đầu hôn ta. Ta lui về sau như mất khống chế, lại không làm sao trốn được môi lưỡi thô bạo của y. Y thảo phạt không kiêng nể gì trong miệng ta, lưng ta dần dần trở nên mềm nhũn, ý thức bắt đầu mơ hồ. Một khắc trước khi bản thân trầm luân, ta quyết tâm dùng sức cắn y.
Lộng Ngọc rên một tiếng, đôi tay ôm ta buông lỏng. Nhân cơ hội này, ta giãy khỏi y, quay người kéo cửa, lập tức lao ra ngoài. Nhưng chân còn chưa bước ra nửa bước, tay đã bị giữ chặt, cả người bị kéo về, ta lảo đảo ngã một bước, người mới đứng vững. Khóe miệng Lộng Ngọc chảy xuống một tia huyết tích, y chìa ngón tay thuôn thuôn như nữ tử, nhẹ nhàng lau một chút, lạnh lùng nói: “Ngươi dám cắn ta.” Nói xong liền giơ tay, lại hung tợn cho ta hai bạt tai.
Hai phát này đánh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884050/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.