Thu Tử Ngộ không kịp ngăn lại mọi thứ đã bị Họa Phiến bộc bạch, nhịn không được thở dài trong lòng: cuối cùng nói ra! Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn tới biểu tình của Vân Ngọc lúc này.
Vân Ngọc kinh hãi không hiểu, đột nhiên nhảy đến trước mặt Họa Phiến, lớn tiếng quát hỏi: “Kẻ xấu nào? Đứa nhỏ nào?”
Họa Phiến liếc hắn một cái, vừa muốn trả lời, lại nghe thấy Trần Tố Hà thét to: “Tên tiểu tặc kia, mau thoát huyệt đạo cho ta!”
Vân Ngọc hung tợn trở lại, hướng Trần Tố Hà hét lớn một tiếng: “Đi ra ngoài!” Hai tay tề huy, Trần Tố Hà bị một chưởng đánh bay ra ngoài, y đồng thời thuận tay kéo lại cánh cửa.
Họa Phiến lạnh lùng mở miệng: “Vân tướng quân hảo công phu, hảo sát khí!”
Vân Ngọc không để ý tới lời châm chọc của nàng, trầm mặt tiếp tục hỏi: “Ngươi vừa nói là kẻ xấu? Sao lại liên quan đến đứa nhỏ?”
Họa Phiến nhìn Thu Tử Ngộ, mắt thấy chủ tử hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tường giống như đang nằm ngủ, nàng trong lòng bỗng nhiên đau xót: thiếu gia, ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, tên họ Vân kia một chút cũng không biết, ta cũng chẳng cần giấu giếm nữa, xin ngươi hãy tha thứ cho ta!
Nàng quay đầu lại thản nhiên nhìn Vân Ngọc, chậm rãi mở miệng: “Đêm thiếu gia ở lại khách *** đã bị kẻ xấu gây thương tích, ngay cả thai nhi trong bụng cũng như vậy mà mất đi. Vân tướng quân cũng biết, thai nhi ấy là thân sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-chau-toai-vien/1892909/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.