Triệu Hi chậm rãi bước đi thong thả tiến đến thư phòng, thoáng liếc mắt thấy Tô Bình đang nâng chén trà, bắt chéo chân ngồi đó, lưng tựa vào ghế, ánh mắt hững hờ, thoải mái phẩm trà. Triệu Hi có phần khó chịu liền khụ thật mạnh một cái, Tô Bình tốt xấu gì vẫn còn vài phần chủ tớ nhưng cũng không vội đứng dậy, cười tủm tỉm tiếp đón: “Đại nhân, người đã tới!”
Triệu Hi hừ một tiếng: “Ngươi thật tự tại!”
Tô bình sắc mặt không thay đổi: “Ta nghĩ đại nhân cùng công tử còn muốn hảo hảo tâm sự với nhau nên mới ở nơi này chờ, sao vậy? Công tử ngủ ư?”
Triệu Hi liếc hắn một cái rồi đặc mông xuống chiếc ghế ở thư trác, bỗng nhiên thở dài.
Tô bình ngạc nhiên nói: “Đại nhân, sống tốt như thế này mà cũng có lúc thở dài sao?”
Triệu Hi có chút không xốc lại được tinh thần: “Hôm nay Dục Hỏa nói với ta, nếu sau này sanh sản có biến cố nhất định phải nuôi nấng đứa nhỏ! Ta tuy rằng tạm thời đã hiểu được ý niệm của hắn, chính là, trong lòng vẫn lo lắng không thôi!”
Tô Bình cũng có vài phần ảm đạm, buông chén trà trong tay: “Công tử thân thể quả thật không để cho là lạc quan a! Đại nhân, không phải ngươi......”
Triệu Hi không muốn nghe những lời tiếp theo của hắn, phất tay áo ý bảo dừng lại: “Đừng nên nói những câu khó chịu, Bình, đã qua hơn một năm rồi, ngươi nghĩ rằng ta có thể bỏ rơi hắn được không? Tuy Triệu Hi ta vô lại nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-chau-toai-vien/1892907/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.