Khí trời chuyển nóng, y phục trên người cũng chuyển thành đơn bạc, gió mát thổi tới, lụa xanh thi thoảng ôn nhu ma sát trên cơ thể, cảm giác thanh lương mà dễ chịu. Trước mặt y là tấm gương đồng thật lớn, thân hình phản chiếu trong gương đạm nhiên mà hư vô như vậy.
Lý Kiến Thành luôn thức dậy rất sớm, giấc ngủ không sâu, y nghỉ ngơi ít hơn so với người thường, nhưng vẫn có thể bảo trì ý thức của mình luôn thanh tỉnh.
Lục Tuấn đứng cách đó không xa, dựa vào cạnh bàn, đôi mày cau lại, vẻ mặt không hài lòng chút nào.
Phản chiếu qua tấm gương đồng trước mắt, Lý Kiến Thành thấy được biểu tình của Lục Tuấn, đối với người đã theo mình nhiều năm này, y luôn có một loại thân thiết không nói nên lời, hơi nghiêng ngời, y nói, “Thế nào, ai chọc giận ngươi rồi?”
Lục Tuấn nhìn Lý Kiến Thành, lông mày cau lại càng chặt, “Vì sao lại cần đến tên họ Ngụy kia? Ta rất không thích hắn.”
Câu trả lời này đã nằm ngoài dự liệu của Lý Kiến Thành, y sửng sốt một lát, mỉm cười quay đầu lại, “Vì sao không thích, hắn đắc tội ngươi chỗ nào rồi?”
Lục Tuấn cúi đầu nhìn sàn nhà, “Chỉ là nhìn không vừa mắt thôi.”
Lý Kiến Thành hé miệng, nở nụ cười, khuôn mặt vốn tú lệ thoát tục lúc này càng hiện ra một phần động nhân khó thấy. Lục Tuấn nhìn y cười, tâm tuy rằng đập loạn một trận, ngoài miệng lại không hề tỏ ra yếu kém, “Chúng ta lần này ra ngoài, là lần đầu tiên gặp mặt sau khi chủ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tuyet/4360901/chuong-12.html