Edit: Sam
Qua nửa đêm, tình trạng của Dư Thính đã dần ổn định.
Cô tỉnh dậy vì khát nước, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy những thiết bị y tế quen thuộc xung quanh cùng với ống truyền dịch cắm trên mu bàn tay.
Dư Dung đang cuộn tròn trên ghế sofa bên cửa sổ, chị còn chưa kịp cởi giày cao gót, bộ âu phục trên người thì nhăn nhúm.
Dư Thính chợt cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô vẫn nhớ khi còn bé, mỗi lần cô bị bệnh thì bên cạnh luôn luôn có mặt chị hai, sau khi lớn lên cũng vậy, vẫn luôn là như thế.
Cô rón rén bò dậy cầm lấy cái chăn bên cạnh, vừa đến gần, Dư Dung đã mở mắt.
“Thính Thính?” Dư Dung lập tức ngồi dậy, giọng khản đặc: “Đã đỡ hơn chút nào chưa? Để chị đi gọi bác sĩ Vương lên đây.”
Dư Thính giữ tay cô: “Em không cần bác sĩ Vương đến đâu.”
“Hả?”
“Em ổn rồi, chị hai ngủ với em được không?”
Cô nói xong thì nằm xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Dịch truyền đã được truyền hết.
Dư Dung rút kim tiêm ra giúp cô một cách quen thuộc, ánh trăng phủ lên đôi mắt khiến cho khuôn mặt sắc sảo của người phụ nữ trở nên êm dịu hơn rất nhiều.
Chị nằm nghiêng ở bên cạnh, trên người vẫn còn thoang thoảng hương nước hoa.
Dư Thính rất cẩn thận, dựa vào lòng chị.
Vẻ mặt Dư Dung hơi sững lại, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên tóc cô.
“Chị thật sự tìm cửa sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577188/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.