Lâm Xuyên cười mà không nói, cậu ngồi dựa lưng vào tường, mái tóc đen dài rũ xuống trước trán, đôi mắt hạnh khẽ nheo lại, môi cũng nở một đường cong hoàn hảo. Lâm Anh hai má đỏ bừng, đi tới đu lui trước giường bệnh của cậu, còn không ngừng lẩm bẩm làm sao cậu biết.
Cho tới khi cửa phòng bệnh mở ra, Mộc Hạc xách theo một túi đồ ăn lớn đi vào phòng thì tình huống này mới chấm dứt. Hắn đặt đồ ăn lên bàn, chu đáo, cẩn thận bày ra bàn rồi mới đi tới phía giường bệnh. Văn Thư, Văn Uyên và Trịnh Khải cũng cùng lúc đẩy cửa phòng đi vào. Lâm Xuyên nhìn thấy bọn họ mắt cũng sáng lên, còn muốn xuống giường tìm bọn họ nói chuyện. May mắn Mộc Hạc nhanh tay ấn cậu lại, nếu không cậu đã bật dậy rồi.
Văn Thư nhìn bạn mình ngồi trên giường bệnh mà hai mắt rưng rưng. Nó không chút kiêng dè chạy tới ôm chặt lấy đầu cậu vào lòng, giọng nói cũng có phần nức nở.
"Cậu yên tâm, tên chó chết kia, tôi sẽ báo thù giúp cậu."
Lâm Xuyên cười cười, đưa một cánh tay ra, vỗ vỗ lưng nó, an ủi: "Không sao, không sao, tôi vẫn còn tốt lắm, bé con cũng rất an toàn."
Văn Thư lập tức đơ ra, Lâm Anh và Văn Uyên cùng Trịnh Khải cũng như nghe tin sét đánh giữa trời quang. Văn Thư như một robot bị chập mạch, máy móc và cứng đơ. Hai mắt nó mở lớn, hai tay nắm lấy vai cậu, hít vào thở ra mấy lần mới tìm lại được giọng nói của mình mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643960/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.