Lâm Xuyên ngủ không biết qua bao lâu, bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc, trên má cũng có cảm giác mát lạnh rất thoải mái. Cậu mơ màng theo bản năng giữ lại cảm giác mát lạnh ấy, muốn tham lam cảm nhận thêm một chút.
Thấy cậu không có dấu hiệu sẽ tỉnh, người kia vậy mà không hề làm phiền, còn rất có kiên nhẫn ngồi đó cho cậu ôm tay. Đợi qua một lúc sau mới ý thức được cháo trên bàn sắp nguội, lại lần nữa lên tiếng gọi cậu tỉnh dậy.
"Tiểu Xuyên, dậy đi nào.
Giọng nói trầm ấm dịu dàng, cùng đôi tay mát lạnh không ngừng đánh thức cậu. Lâm Xuyên mệt mỏi hơi hé mắt ra, bóng hình một người đàn ông trưởng thành đang ngồi bên giường của cậu, vì bản thân cậu vẫn còn mơ hồ do chưa tỉnh ngủ cùng vời người kia đang ngồi ngược sáng nên cậu không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó.
Não cậu chậm một nhịp, cho tới lúc cậu được người đàn ông kia đỡ ngồi dậy mới ý thức được có cái gì không đúng.
Cậu vội trừng lớn mắt, theo bản năng vọt lại đằng sau, tay ôm chặt lấy bụng. Người kia bị hành động của cậu làm cho ngơ người, bàn tay giơ ra cũng dừng lại ngay giữa không trung. Căn phòng vốn chăng có bao nhiêu ánh sáng lập tức rơi vào một tình cảnh khó xử.
Cậu giật lùi lại đằng sau vội quá cùng tình trạng sức khoẻ hiện tại không tốt đẹp nên cơn choáng váng lập tức bủa tới, kết hợp với ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong phòng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643944/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.