Chương trước
Chương sau
Văn Thư và Văn Uyên không nói gì, cậu cũng vẫn như cũ nhìn bọn họ cũng chẳng thúc giục, im lặng chờ đợi câu trả lời. Lâm Anh ở bên cạnh nhìn ba người bọn họ, cô bé cảm nhận được bầu không khí có hơi ngột ngạt cùng căng thẳng, quyết định vẫn là im lặng thì hơn. 3 phút trôi qua, thời gian 3 phút này cũng không phải dài dẳng gì nhưng với mấy người Văn Thư lại như sắp một đời. Cuối cùng không chịu được áp lực, Văn Uyên thành thật khai báo.

Văn Uyên: "Còn có thể bị cái gì, anh ta chỉ là tới kì phát tình thôi."

Lâm Xuyên ngồi đợi hẳn 3 phút chỉ để nghe cái kết quả này thì cũng cảm thấy bản thân giống như chú hề ấy. Cậu ho nhẹ hai cái: "Chỉ có vậy thôi mà sao hai người không trả lời luôn?"

Văn Thư nhìn cậu với ánh mắt một lời khó nói hết, thở dài một tiếng rồi cũng chăng nói lời nào, mà nói thì nó cũng chẳng biết nên nói cái gì. Lâm Anh thấy bầu không khí bắt đầu bình thường trở lại cũng sấn lại, tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ.

Lâm Anh: "Ấy anh trai, sao anh lại hỏi anh ta?"

Lâm Xuyên nghe xong lập tức mặt đỏ như trái cà chua, cậu cũng không hiểu sao lại muốn biết đến vậy. Cậu hít vào thở ra một hồi mới bình tĩnh hơn: "'Cái này...dù sao cũng là bạn, anh hỏi thăm chút thôi."

Lâm Anh nhìn anh trai, cô bé còn lâu mới tin anh trai chỉ muốn hỏi thăm bạn, nhưng cô bé sẽ không vạch trần anh trai, cô bé rất tốt. Lại nhớ tới cái gì đó, Lâm Anh đột nhiên hét lên một tiếng, lao tới lắc người cậu: "Khoan đã, sao anh với anh ta lại là bạn?? Anh ta làm gì anh rồi? Anh ta uy hiếp anh cái gì à? Hay anh ta chiếm tiện nghi của anh??"

Cô bé lắc tới lắc lui, Lâm Xuyên muốn cũng không trả lời được. Anh em Văn Thư ngồi gần đó thì có chút cạn lời,

Lâm Anh tuy đáng yêu nhưng có nhiều lúc khá ngốc, tới bây giờ mới nhận ra anh trai cô bé có gì đó với Mộc Hạc thì không phải quá muộn rồi à? Cô bé lắc một hồi, không nhận được câu trả lời thì còn sốt ruột hơn, đang chuẩn bị gọi bố mẹ mình thì bị anh trai túm tay lại.

Lâm Xuyên bị em gái làm cho hoa mắt chóng mặt suýt nôn tại chỗ, mặt mày có chút xanh xao nhìn chăm chằm cô bé. Lâm Anh nhận ra vừa rồi mình hơi quá đáng, bèn dừng lại động tác ngồi lại bên cạnh anh trai ngoan ngoãn nở nụ cười vô tội. Lâm Xuyên cũng không có trách em gái mình, ném cho cô bé cái nhìn cảnh cáo rồi lại vờ như vô tình mà hỏi Văn Uyên.

Lâm Xuyên: "Đúng rồi Văn Uyên, chẳng phải em cũng là alpha sao, bình thường alpha... mất bao lâu mới qua kì động dục vậy?"



Văn Uyên có chút cả kinh nhìn cậu nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tùy vào mỗi người anh ạ, cái này không biết chắc chắn được. Nhưng nếu alpha đã đánh dấu bạn đời, thời kì động dục mà không có bạn đời giúp thì chắc chắn sẽ cực kì khổ sở. Xem ra Mộc Hạc khó vượt qua kì phát tình này rồi."

Lâm Xuyên nhướng mày, bắt đúng trọng tâm: "Mộc Hạc có bạn đời rồi?"

Văn Uyên nhanh miệng trả lời một câu khẳng định, lúc nhận ra mình hơi lố quá liền im lặng, không hé răng thêm nữa. Lâm Xuyên chợt cảm thấy vị trí nơi trái tim có hơi nhói lên, cũng chẳng hiểu sao lại thấy hơi khó chịu. Cậu giả mù với cảm xúc bất thường kia, hỏi Văn Uyên: "Làm sao em biết Mộc Hạc có bạn đời rồi?"

Văn Uyên mồ hôi tuôn thành dòng, đánh mắt cầu cứu anh trai và Lâm Anh nhưng nhận lại là sự né tránh thẳng thừng của hai người. Văn Uyên biết sẽ chẳng trông cậy được vào hai người nên trợn mắt nói dối: "Cái này là do em cảm nhận được..."

Lâm Xuyên không nghĩ nhiều, gật đầu xem như đã biết. Sau đó liền nói mấy câu với bọn họ rồi trở về phòng. Cậu nằm trên giường không khỏi nghĩ vu vơ một mình. Liệu rằng bây giờ Mộc Hạc đang ở bên bạn đời của hắn chứ?

Mà không đúng, Văn Uyên nói hắn sẽ chịu khổ trong kì phát tình, chắc là không ở bên bạn đời của hắn rồi...Nhưng có khả năng, bọn họ đang ân ái bên nhau không? Cậu càng nghĩ càng thấy nới trái tim có chút đau, lại bỗng bị lí trí đánh thức, sao cậu lại quan tâm hắn đang ở bên ai? Cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Cậu càng nghĩ càng thấy phiền, úp hẳn mặt vào gối lắc đầu, lắc một hồi, cậu vô thức đưa tay chạm lên môi mình, cái đầu nhỏ không ngừng nghĩ tới một kỉ niệm. Lần đó, hắn rủ cậu đi công viên giải trí, lúc đầu cậu đã từ chối nhưng do hắn kiên trì quá nên cậu đành chấp nhận. Bọn họ chơi rất nhiều trò chơi, đu quay, cốc xoay, xe đụng...rất nhiều trò chơi. Nhưng mà....lúc ngồi trên vòng quay khổng lồ, cậu không biết tại sao lại cùng hắn môi kế môi, có lẽ là do bầu không khí lúc đó chăng? Cậu nhớ lại nụ hôn ấy, vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng lúc buông ra còn có chút không nỡ...Nghĩ tới đây, mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, cậu quyết định không thèm nghĩ nữa, đắp chăn đi ngủ luôn.

Thời gian trôi qua có chút nhanh, nháy mắt liền đã 3 ngày, cậu dù không nỡ cũng phải quay lại nhà của ba người ở gần trường đại học A. Trong khoảng thời gian này, Mộc Hạc cũng không có liên lạc với cậu, cậu cũng giả vờ không quan tâm. Lúc ba người trở lại liền ngoài ý muốn gặp Trịnh Khải đang đứng trước cửa nhà.

Văn Thư thấy gã liền không vui, nhíu mày hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Trịnh Khải nhìn thấy nó, ánh mắt gã sáng lên, nở nụ cười: "Em có thể thu nhận anh mấy ngày hay không?"

Văn Thư tất nhiên không trả lời, ném cho gã ánh mắt ghét bỏ. Văn Uyên bước tới hỏi gã: "Nhà anh ở bên kia, sao không ở mà tới chỗ chúng tôi?"

Gã nhìn cô một cái, sau đó cô cũng không nói gì nữa, không phải vì sợ mà vì qua một ánh mắt cô liền hiểu rõ. Gã không về nhà bởi trong đó đang có một tên điên đang phát tình. Cô lại hỏi gã: "Vậy anh không còn nhà khác sao?



Trịnh thiếu đây chắc cũng không nghèo đến vậy chứ?"

Gã hơi ấp úng mới nói ra được một câu: "Cái đó...tôi bị đuổi rồi!!" là xạo đó.

Ba người lập tức nhìn gã với ánh mắt khó tin nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh gã nói dối. Cuối cùng, không biết vì lí do gì, gã thành công thuyết phục ba người bọn họ cho ở ké mấy hôm. Văn Uyên nhìn gã nhiệt tình với anh trai mình bắt đầu hiểu lí do gã xin ở nhờ. Cô tức mà không làm gì được, mặc kệ gã, ở trước mặt cô khoe ân ái cái gì, chê cô không có người yêu sao? Có người yêu thì giỏi lắm chắc?

Lâm Xuyên cũng không có phản đối chuyện này, kì thực qua một thời gian tiếp xúc, cậu cảm thấy gã và Mộc Hạc đều không có xấu xa tới vậy. 7 giờ tối, Văn Uyên đang nấu đồ ăn thì lại hết mất nước mắm, đúng lúc nhìn thấy cậu đi ngang qua, cô vội lên tiếng nhờ vả.

Văn Uyên: "Anh Lâm Xuyên, anh đi mua hộ em chai nước mắm với."

Lâm Xuyên đang không có việc làm, gật đầu đi luôn. Từ nhà tới chỗ cửa hàng tiện lợi cũng không có xa, cậu đi một chút liền đã trên đường quay về. Lúc về tới gần nhà, nhà bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng động rất lớn, cậu sợ hú hồn, vội tới gõ cửa xem người trong nhà có làm sao hay không.

Cậu gõ cửa một hồi, cánh cửa cũng "lạch cạch" mở ra, một mùi rượu vang nồng đậm bất chợt lao thẳng tới, bao

quanh toàn cơ thể cậu. Cậu toàn thân mềm nhũn ngay lập tức, ngã ngồi trên mặt đất chẳng hiểu chuyện gì.

Hương sữa dâu ngọt ngào dần dần lan tỏả, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng to lớn, chắn hết

ánh sáng mơ mơ hồ hồ của bầu trời. Chưa kịp để cậu kịp nhận ra điều gì, người kia liền bế thốc cậu lên, đóng sầm cửa lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.