Văn Thư và Văn Uyên không nói gì, cậu cũng vẫn như cũ nhìn bọn họ cũng chẳng thúc giục, im lặng chờ đợi câu trả lời. Lâm Anh ở bên cạnh nhìn ba người bọn họ, cô bé cảm nhận được bầu không khí có hơi ngột ngạt cùng căng thẳng, quyết định vẫn là im lặng thì hơn. 3 phút trôi qua, thời gian 3 phút này cũng không phải dài dẳng gì nhưng với mấy người Văn Thư lại như sắp một đời. Cuối cùng không chịu được áp lực, Văn Uyên thành thật khai báo.
Văn Uyên: "Còn có thể bị cái gì, anh ta chỉ là tới kì phát tình thôi."
Lâm Xuyên ngồi đợi hẳn 3 phút chỉ để nghe cái kết quả này thì cũng cảm thấy bản thân giống như chú hề ấy. Cậu ho nhẹ hai cái: "Chỉ có vậy thôi mà sao hai người không trả lời luôn?"
Văn Thư nhìn cậu với ánh mắt một lời khó nói hết, thở dài một tiếng rồi cũng chăng nói lời nào, mà nói thì nó cũng chẳng biết nên nói cái gì. Lâm Anh thấy bầu không khí bắt đầu bình thường trở lại cũng sấn lại, tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lâm Anh: "Ấy anh trai, sao anh lại hỏi anh ta?"
Lâm Xuyên nghe xong lập tức mặt đỏ như trái cà chua, cậu cũng không hiểu sao lại muốn biết đến vậy. Cậu hít vào thở ra một hồi mới bình tĩnh hơn: "'Cái này...dù sao cũng là bạn, anh hỏi thăm chút thôi."
Lâm Anh nhìn anh trai, cô bé còn lâu mới tin anh trai chỉ muốn hỏi thăm bạn, nhưng cô bé sẽ không vạch trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643927/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.