Quả thực sau việc kích động vào tối hôm đó, tiến độ hồi phục của Văn Thư đã tiến triển hơn rất nhiều. Rất nhanh tình trạng sức khoẻ và tinh thần của nó đã quay lại ban đầu, chỉ là nhiều lúc nó sẽ bất chợt lơ đãng hoặc trầm tư vào một việc gì đó. Nhưng điều đó không quan trọng, việc nó có thể vui vẻ lại như ban đầu cũng khiến ba mẹ nó và mọi người mừng rơi nước mắt rồi.
Vì công ty còn việc phải lo liệu nên ba mẹ nó đã bay về thành phố S, nó và cậu cũng bắt đầu nhập học lại. Văn Uyên cũng không biết làm cách nào mà cũng nhập học tại trường đại học A cùng với bọn họ luôn. Việc đi đi về về bằng xe khá bất tiện nên cô cũng ngỏ lời hỏi hai người có muốn dọn tới ở nhà mới của cô hay không.
Văn Uyên: "Đi về bằng xe cũng được mà em thấy hơi bất tiện, hai người có muốn dọn ra ngoài ở cùng em không?"
Lâm Xuyên thể hiện một dấu hỏi to đùng trên mặt: "Anh thấy cũng bình thường, nhưng em có nhà riêng lúc nào vậy?"
Văn Thư cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò nhưng không nói gì cả. Bình thường nếu gặp phải việc này người nhảy dựng lên dò hỏi đầu tiên chính là nó nhưng bây giờ được như vậy đã tốt lắm rồi.
Văn Uyên nhìn lướt qua hai người, cô dựa cả người vào ghế xe, nhàn nhạt nói: "Từ khi bay sang đây em đã mua rồi."
Văn Thư lúc này mới bắt đầu tham gia vào cuộc thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643795/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.