Gác lại chuyện Tử Đinh đột ngột xuất hiện, Lâm Xuyên vẫn là không yên tâm nổi mà quay ra bảo Lâm Anh mau đi xử lí vết thương trước, để lâu sợ sẽ nhiễm trùng. Lâm Anh rất ngoan ngoãn, nghe anh trai bảo đi xử lí vết thương cô bé cũng thật sự rời đi. Nhưng lúc gỡ tay Văn Thư ra thì có chút khó khăn, phải công nhận là nó nắm chắc thật, gỡ mãi mới ra được.
Văn Uyên cũng không ở lại lâu, cô đứng dậy đi theo Lâm Anh cùng rời khỏi phòng, trong phòng lúc này chỉ còn lại
Lâm Xuyên và Văn Thư. Không biết nghĩ tới cái gì, Lâm Xuyên lại vô tình kéo ống tay áo của Văn Thư lên, không kéo không biết kéo rồi thì hết hồn. Cả hai bên cánh tay nó đều quấn một lớp băng vải, loáng thoáng có chút hồng.
Lâm Xuyên nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhân lúc Văn Thư vẫn đang ngủ mà tháo lớp băng vải kia xuống.
Trên cánh tay gầy gò nhợt nhạt, một mảng đỏ au xen lẫn mủ vàng chảy xuống. Lâm Xuyên xanh mặt vội vàng gọi người tới, mấy người làm cũng rất nhanh có mặt, nhìn cánh tay Văn Thư cũng sợ đến xanh mặt. Vương Hạc nhanh chóng được mời tới, lúc hắn tới nơi liền nhìn thấy trong phòng 7 người đang đứng ngồi không yên trong đó. Hắn vội bước tới, nhìn tình trạng của Văn Thư mà nhíu mày.
Vương Hạc: "Sao thằng nhóc này lại bị như vậy?"
Lâm Xuyên vẫn ngồi trên giường trả lời: "Hôm nay cháu cũng mới phát hiện, vừa nãy đã cho người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643791/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.