Sáng hôm sau, Văn Thư tỉnh lại với cơ thể vô cùng tàn tạ. Nó theo bản năng sờ lên tuyến thể sau gáy của mình, xác nhận trên đó không về có vết cắn nào mới an tâm hơn chút. Nó nhìn quanh phòng không thấy Trịnh Khải mới dám thở ra một hơi dài. Nó ngồi ngốc trên giường, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy trên mặt, nhìn cánh tay không đỏ cũng bầm của mình, nó cảm thấy vô cùng kinh tởm, vô cùng buồn nôn.
Toàn thân nó chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng có vết tích do tên khốn nạn kia để lại. Vết thương trên đầu nó tuy đã ngừng chảy máu nhưng vẫn rất đau. Nó hiện tại không còn trong sạch nữa, nó bị tên khốn đó cưỡng hiếp, nó muốn từ bỏ cuộc sống này. Nhưng nghĩ tới ba mẹ mình, bạn bè mình nó lại lo sợ, sợ cái chết của bản thân. Đúng lúc chuông điện thoại của nó cũng vang lên, nó cố gắng lê lết thân mình để đi lấy điện thoại. Nhưng trớ trêu thay.
khi nó vừa đặt chân xuống giường, cơn đau bỗng ập đến khiến nó ngã phịch xuống dưới đất. Nó không từ bỏ mà dùng hết sức lết tới chiếc điện thoại đang nằm trên đất. Là tiểu Xuyên gọi cho nó, nó do dự một hồi sau mới dám nhấc máy, nó im lặng không phát ra một tiếng khóc nào cả, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Lâm Xuyên lo lắng đến mất ngủ nguyên đêm, lâu lâu lại gọi điện cho nó nhưng không được. Cậu cứ cách 10 phút lại gọi một lần, mãi tới giờ mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643784/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.