Nháy mắt một tuần liền trôi qua, Lâm Xuyên lười biếng năm phơi cá khô trên giường. Kì lạ là cậu luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì rồi ấy. Cơ mà suy đi nghĩ lại, Lâm Xuyên tự cho mình tự ảo tưởng ra, cậu vừa mới nghĩ vậy thôi mà Văn Thư đã từ ngoài hồ hởi chạy vào phòng cậu.
Lâm Xuyên tò mò ngóc đầu dậy, thấy nó có chút ăn diện mà hỏi: "Ông định đi đâu à?"
Văn Thư đang mặt mày hớn hở thoáng cái cứng đơ, nó không dám tin nhìn bạn mình, nó không trả lời mà hỏi:
"Ông quên rồi à?"
Đến bây giờ Lâm Xuyên mới ngồi bật dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn nó. Văn Thư thở dài một hơi, đi tới kéo Lâm Xuyên dậy: "Ông từng hứa sẽ đi tới buổi tiệc giao lưu tân sinh viên rồi mà, bây giờ không được nuốt lời đâu đó."
Lâm Xuyên chợt à lên một tiếng, hoá ra là cậu quên đi việc này thật. Văn Thư từ lúc nào đã lấy sẵn quần áo giùm cậu luôn rồi, nó đi ra khỏi phòng nhưng không quên để lại một câu.
Nó nói: "Ông nhanh lên nha, đến muộn thì không tốt đâu."
Lâm Xuyên vô cùng ngoan ngoãn mà mặc đồ, áo len đen bó sát cao cổ kết hợp với áo sơ mi trắng bên ngoài và quần âu đen khiến cậu như biến thành một con người khác. Không còn là một thiếu niên xinh đẹp thanh thuần của tuổi trẻ mà càng giống một thanh niên trưởng thành cuốn hút hơn.
Lâm Xuyên ngó ngó mình trước gương mấy cái, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643781/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.