Chương trước
Chương sau
Trong nhà chính nhà họ Quyền, vì Lâm Hi té xỉu mà trở nên khẩn trương.
Ở trong phòng công chúa thuộc về Lâm Hi, bác sỹ gia đình Mạnh Khôn của nhà họ Quyền đang bận rộn kiểm tra cho Lâm Hi, Quyền Hạo đứng bên cạnh, mặt càng ngày càng lạnh, đồng thời trong lòng cũng đang tự trách tại sao phải để quản gia lấy hai con chó ngao Tây Tạng ra hù dọa cô.
Đại khái sau một tiếng, Mạnh Khôn kiểm tra cẩn thận vô cùng lau mồ hôi lạnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ông chỉ hơi chạm vào thân thể của Lâm Hi, Quyền thiếu sẽ dùng ánh mắt giết người nhìn ông, nếu lại kiểm tra thêm, ông sẽ không cần sống.
“Quyền thiếu, cô ấy chỉ bởi vì bị kinh sợ mà dẫn đến tế xỉu, về phần trái tim tạm thời không có vấn đề.” Buông đồ trong tay xuống, Mạnh Khôn cung kính nói.
“Đi ra ngoài đi.” Nghe được trái tim của cô không có vấn đề gì, chỉ bị kinh sợ, trái tim Quyền Hạo đang treo cao cuối cùng chạm đất rồi.
“Dạ, Quyền thiếu.” Cầm hộp đồ cấp cứu của mình lên, Mạnh Khôn nhanh chóng ra khỏi phòng áp suất thấp này.
Hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt giống y như đang ngủ của cô, ánh mắt của anh mê ly, tham lam đưa ngón tay trỏ của mình ra trượt lên lông mày cô, mắt của cô, sống mũi của cô, mỗi một tấc da thịt trên mặt cô, trong mắt anh giống như phát ra cái kia... Tập trung mãnh liệt đến tận cùng, gần như sẽ thu hút toàn bộ tâm hồn một người.
May mà bây giờ Lâm Hi vẫn ở trạng thái té xỉu, nếu như cô tỉnh mà Quyền Hạo làm như vậy, vẫn không thể dọa chết cô, cô nhất định sẽ khẳng định Quyền Hạo chính là một người thích trẻ con.
Ngón trỏ khẽ rời khỏi hai gò má cô, Dieễn ddàn lee quiy đôn anh chuẩn bị thu tay lại. Hai mắt của cô mở ra trong nháy mắt, tròng mắt đen nhánh tràn đầy linh khí nhất thời mê man rồi.
Khuôn mạt nhỏ nhắn tinh tế hơi hiện ra tái nhợt theo tròng mắt mở ra, khôi phục tức giận.
Quyền Hạo nhìn, khóe môi nhếch lên đường cong hơi nhỏ, cảm giác đau trong lòng vẫn nồng đậm như cũ.
Nhìn sắc màu ấm của trần nhà, toàn bộ trí nhớ trước khi té xỉu đều trở về rồi, sờ giường lớn mềm nhũn một cái, cô thở phào nhẹ nhõm, không tồi, hai con chó ngao Tây Tạng không cắn được cô.
Đột nhiên, mắt như hạt châu của cô khẽ chuyển, kết quả, gương mặt tuấn tú mang theo vui vẻ mỉm cười đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Con mẹ nó! Tại sao lại là Quyền Hạo người này? Không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng ngồi dậy, cảnh giác nhìn Quyền Hạo.
Gương mặt đề phòng của cô, Quyền Hạo không khỏi phì cười. Anh đưa tay phải ra,vuốt ve gương mặt co, đó là vuốt ve rất nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve bảo bối, rồi lại mang theo run rẩy mãnh liệt, giống như đang xác nhận cô thật sự không có chuyện gì. “Hi nhi, thật xin lỗi.”
Cảm giác lạnh lẽo trên mặt, da đầu cô cũng tê dại.
Tình huống này là như thế nào?!
Nghe được giọng nói tràn đầy áy náy của Quyền Hạo, phản ứng đầu tiên của Lâm Hi, chính là hai con chó Ngao do Quyền Hạo cố ý thả ra hù dọa cô. Khi ngón tay của anh cuối cùng lướt đến dưới cằm cô thì cô một tay bắt được bàn tay của anh, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Quyền Hạo, “Quyền Hạo, anh đây là có ý gì?!”
Từ sau khi cô bị hạ thuốc ngủ tỉnh lại, tất cả phát triển đều hơi không giải thích được.
Eo từ từ hạ xuống, đỉnh đầu chậm rãi hạ thấp xuống, Quyền Hạo cứ tự nhiên dính vào bên tai cô như vậy, một tiếng thở dài sâu kín vang lên, “Hi nhi, sống chung một chỗ với anh, có phải em không muốn không?”
Lúc này không chỉ nổi da gà rồi, trong lòng bàn tay của Lâm Hi cũng túa ra mồ hôi lạnh, không khỏi hoảng hốt.
“Tôi mặc kệ tại sao anh muốn tôi sống ở đây, dù sao... Tôi muốn rời đi.” Nhìn khuôn mặt tuấn tú này, trong lòng die nd da nl e q uu ydo n Lâm Hi không khỏi tự nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ, trong đầu luôn có một âm thanh kêu mình phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này, nếu không, chuyện sẽ vượt quá xa sức tưởng tượng của cô.
Lâm Hi lạnh giọng nói xong, tiếp theo chạy xuống giường, cũng không quay đầu lại, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Trên mặt hiện lên nụ cười như không cười, Quyền Hạo mặc cho bóng dáng nhỏ nhắn biến mất trong tầm mắt.
Một đường chạy xuống lầu, đẩy cửa ra, một vườn hoa tốt tươi rậm rạp khắc sâu vào mi mắt cô. Vậy mà chân của cô còn chưa bước ra khỏi cửa chính nhà họ Quyền, mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen đã chặn trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
“Không có mệnh lệnh của thiếu gia, tiểu thư không thể rời đi.” Rõ ràng là trưởng vệ sỹ cung kính nói.
“Các người...” Lâm Hi khựng lại, sau đó phản ứng kịp, gương mặt không vui nói, “Chẳng lẽ các người định giam cầm tôi?”
“Hi nhi, em nói không sai.” Giọng nói trầm thấp có sức quyến rũ vang lên sau lưng cô, “Anh thật sự định làm như vậy.”
Thân thể Lâm Hi lạnh lẽo, cảm thấy bị uy hiếp, nhất thời sinh lòng không vui, mắt lạnh quay đầu nhìn bóng dáng kia đang từ trên cầu thang bước từng bước đi xuống, đến gần cô.
Bây giờ là nửa đêm, màn đêm chiếm cả vùng đất, ánh trăng xuyên qua cửa chính, khẽ chiếu xuống trên người Quyền Hạo, bóng dáng tao nhã, cao quý của anh, “Em không chịu ngoan ngoãn ở lại đây sống cùng anh, anh chọn lựa thủ đoạn này cũng là bình thường.”
Đây coi là cái gì?! Quyền Hạo tuyệt đối là một người bị bệnh thần kinh?!
Không giải thích được bị bán, bị người đưa đến nơi này, bây giờ cô muốn rời khỏi cũng không làm được! Mẹ nó!
Càng làm cho cô khó chịu chính là, khi Quyền Hạo nói những lời này lại khí thế hùng hồn như vậy.
Con mẹ nó! Bệnh thần kinh có thể khí thế hùng hồn như vậy từ khi nào?!
“Quyền Hạo, gia đình của tôi chỉ là một gia đình nghèo bình thường, cha mẹ tôi đều là người bình thường, mà tôi chỉ là một cô gái nhỏ một thân bệnh hoạn bị bệnh tim bẩm sinh, tôi thật sự không hiểu, cần gì phải để cho tôi sống cùng anh?” Lâm Hi gần như cắn răng nghiến lợi nói.
Quyền Hạo đi tới trước mặt cô, [email protected] lại cười vuốt đầu cô nói: “Hi nhi, bởi vì là em.”
Đây là cái lý do gì! Choáng nha!
Lâm Hi bình sinh chưa từng thô bạo gần như không nhịn được định bùng nổ, một khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, “Anh... Anh thật quá đáng!” Cô suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể nói những lời này. Chẳng lẽ để cô trực tiếp mắng anh bị bệnh thần kinh, thôi đi, nói những lời này với Quyền đại thiếu, đây không phải muốn chết sao?!
“Đúng vậy, anh thật sự rất quá đáng.” Quyền Hạo ngược lại thản nhiên thừa nhận, đuổi cha mẹ của cô đi, vì cái gì, chẳng qua là có thể độc chiếm cô.
Dứt lời, anh kéo cô dạo bước đến phòng ăn, trên bàn ăn đã sớm bày xong đồ ăn.
“Giằng co một ngày, đói bụng không, ăn chút đồ trước.” Quyền Hạo săn sóc kéo ghế ra, để Lâm Hi ngồi xuống.
Giằng co một ngày, Lâm Hi thật sự rất đói, mùi thơm thức ăn khiến cho bụng cô kêu ùng ục hai tiếng. Dẩu môi như con nít, Lâm Hi cũng không từ chối ăn cơm, nếu muốn rời đi lúc này, không lấp đầy bụng sao được. Đối mặt với Quyền đại thiếu cầm quyền lớn, chẳng lẽ cô định dùng tuyệt thực bức bách, đừng dại dột, quay đầu lại, chịu khổ vẫn là cô.
Không thể phủ nhận, đầu bếp nhà họ Quyền thật sự có tay nghề rất tốt, những món ăn trên bàn có thể so sánh với món ăn trong nhà hàng cao cấp.
Quyền Hạo thấy cô ăn ngon lành, tâm tình tốt, rót một ly rượu đỏ, khẽ lắc chút rượu trong ly, một tay chống cằm, nhẹ nhàng cười một tiếng với cô, nụ cười này hóa giải không ít lạnh như băng trên mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.