Lâm Hi khóc không ra nước mắt nhìn cái ao nước đã đi qua không dưới mười lần, thần ơi, tới cứu cô đi.
Từ sau khi cô ra khỏi nhà họ Quyền, cô cũng rất cố gắng muốn trở lại chỗ ở của Lâm Hi Nhi cô, nhưng vì cái gì, bây giờ cô vẫn không tìm được lối ra khỏi nơi này.
Buổi tối mùa thu, lạnh lẽo dần lên, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ thật mỏng, chân trần, run lẩy bẩy, cô sắp bị gió lạnh thổi vào mặt làm cho lạnh muốn chết rồi. Trong lòng nhất thời dâng lên tức giận, tại sao, tại sao? Cô ngã chết là đáng đời, nhưng vì cô gì cô lại bị cha Lâm, mẹ Lâm bán cho Quyền Hạo, bây giờ lại rơi vào cục diện bi thảm như vậy.
“Mẹ nó.” Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời chỉ có trăng sáng không có sao, giận dữ phun ra một chữ này. Môi trường đế đô luôn bị ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, buổi tối nhìn thấy sao luôn là một chuyện xa xỉ, nhưng bây giờ cô ở trạng thái lạc đường, trạng thái lạc đường, cô cần thấy chòm sao bắc đẩu.
Siết quả đấm nhỏ, Lâm Hi cắn răng nghiến lợi, “Tôi cũng không tin không thể ra khỏi nơi này.”
Cùng lúc đó, Trần Tiêu nghe người dưới báo lại, khóe môi kéo ra.
Anh có thể nói tại sao người trong mệnh định của thiếu gia tuyệt đối là người kiên cường, bị cha mẹ vứt bỏ, dinendian.lơqid]on bây giờ rơi vào tình huống không tìm được đường ra, tuổi còn nhỏ, sao lại không thể sống chung một chỗ với thiếu gia cơ chứ?
Tầm mắt chuyển sang thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-thieu-cung-chieu-vo-yeu-kho-nuoi/90030/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.