🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Binh lính Cúc Tang Quốc từ trên bờ lao xuống biển, dùng tốc độ cao nhất vọt tới, trên mặt biển nhất thời đều toàn là đầu, kìn kịt, cực kỳ hoành tráng.
Chiến trường trên biển hỗn loạn không chịu nổi, đội tàu Trung Nguyên vẫn rất có trật tự vây sát đuổi giết, Đông Hải Ưng cao lớn chắc chắn, Hàn Mạc đứng trên cao, có thể nhìn thấy toàn bộ chiến cuộc, từ đó mà đưa ra an bài vô cùng hợp lý, mà các thuyền cũng có thể dễ dàng nhìn thấy mệnh lệnh từ Đông Hải Ưng truyền ra, chấp hành ý đồ chiến thuật của Hàn Mạc.
Ngoại trừ Đông Hải Ưng vẫn bất động, chín thuyền khác đều tiến vào trong chiến trường, mỗi con thuyền đều đủ lớn để phát huy hết tác dụng của chúng.
Ngoại trừ hai thuyền vẫn đang đánh giáp lá cà, năm thuyền đuổi theo loạn thuyền của địch, hai thuyền Cự Sa Hào (Cá Mập Lớn – BTV) và Hắc Trân Châu giết thẳng qua kỳ hạm của quân Uy.
Một con thuyền Uy đang muốn rút khỏi chiến trường, liền bị hạm thủ Cự Sa Hào đánh qua, Đông Hải Ưng kia cũng nhanh chóng triển hiện uy lực hùng mạnh, các thuyền Uy va chạm với Cự Sa Hào không ngờ đều bị nứt ra, rất nhanh chìm xuống biển.
Hai thuyền Trung Nguyên bị giặc Uy leo lên, hai bên chém giết máu thịt, so với người Nam Dương đang yếu thế trước mặt người UY, người trên hai thuyền nay đều đã từng cho đao uống máu, từng binh sĩ đều có tố chất tác chiến cực cao, cũng căn bản không thiếu dũng khí, đánh giáp lá cà với người Uy, tuy không phải chiếm được thượng phong nhưng cũng không bị hạ phong.
Hơn nữa, mấu chốt là đội tàu Trung Nguyên cho dù lên tàu, thể tích cũng rộng hơn chiến thuyền của quân Uy, mỗi thuyền có thể chở gần một trăm năm mươi người, mà thuyền Uy cho dù là thuyền lớn có thể chứa được một hai trăm người nhưng thuyền nhỏ chỉ có thể chứa dc sáu bảy chục người, cho nên xét về nhân số, người trên biển cũng có ưu thế, trên thuyền cũng là hai ba gã cùng đánh một giặc Uy.
Tuy người Uy chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng vốn giặc Uy rất dã man và có sát tính, trên hai thuyền cũng có không ít người chết dưới đại đao giặc Uy.
Các thuyền vừa truy kích vừa bắn tên không ngừng, bắn chết người Uy trong biển.
Ánh mặt trời chói mắt, lửa thiêu gay gắt, mà mặt biển vốn màu lam nay đã toàn một mảng đỏ.

Đảo Tân Nguyệt Cửu tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng nham hiểm hung ác, nhìn đội tàu của mình bị hủy đi chỉ trong chốc lát, khuôn mặt tức giận kinh hãi của y đã dần khôi phục lại bình tĩnh, giống như lão tăng nhìn đại hỏa liên miên phía trước.
Nhìn hai chiến thuyền to lớn Trung Nguyên nhanh chóng giết qua phía này, những binh sĩ trên kỳ hạm người Uy cũng đều có vẻ kinh hãi, lúc này bên cạnh kỳ hạm chỉ có hai con thuyền hộ vệ loại nhỏ, một khi hai chiếm hạm to lớn kia giết qua, căn bản không phải đối thủ.
Đảo Tân Nguyệt Cửu trầm ngâm một lát, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Dẫn con tin lại đây!
Võ sĩ bên cạnh lập tức chạy xuống, chỉ khoảng nửa khắc liền thất kinh chạy lên boong, rung giọng thưa:
- Hồi bẩm chủ công, những người Nam Dương đó…. cũng không thấy!
- Cái gì?
Thần sắc Đảo Tân Nguyệt Cửu đại biến, lúc này mới thể hiện ra vẻ hoảng sợ.
Người bảy nước Nam Dương trong tay y cũng chính là vương bài cuối cùng của y.
Lúc này vào lúc nguy nan, y có người trong tay, chỉ cần dẫn con tin lên cho đối phương nhìn một cái, đối phương ném chuột sợ vỡ đồ tất không dám hành động thiếu suy nghĩ, khi đó mình cũng còn có quân bài chưa lật để đàm phán.
Tình thế hiện giờ, y cũng không nghĩ đến có thể dùng con tin đổi lấy ích lợi to lớn gì, chỉ hy vọng có thể bảo vệ cho mình một mạng, chỉ cần an toàn quay về Uy, nằm gai nếm mật, sau đó tập hợp lại, cũng không sợ không có cơ hội ngóc đầu lại rửa hận.
Nhưng lúc này nghe được tin con tin biến mất thật không khác gì bị thiết chùy bổ mạnh lên ngực, thậm chí y còn cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Vì an toàn, y đều nhốt con tin lại trong khoang đáy, lại phái mấy người trông coi, nhưng con tin lại không cánh mà bay.
- Chủ công, bọn họ…. đục thủng đáy thuyền, cứu người đi.
Võ sĩ bên cạnh kích động bẩm:
- Đợi chúng ta phát hiện khoang đáy bị nước vào, con tin đã không thấy tung tích!
Đảo Tân Nguyệt Cửu hổn hển, trước đó y có bình tĩnh thì lúc này cũng không kiên nhẫn được nữa, không đợi lửa giận của y vơi bớt, một gã võ sĩ bên cạnh đã hô to:
- Chủ công, cẩn thận…!
Lại lao tới đẩy y ra, chỉ nghe một tiếng "bịch!", một khối đá lớn bay tới, nện xuống trúng ngực gã, lập tức gã bị đá đập tới phụt máu tươi, ngã xuống đất co giật, rất nhanh đã chết.
Cự Sa Hào và Hắc Trân Châu đều thuận gió mà đi, tốc độ cực nhanh, nhiệm vụ của họ không cần đuổi bắt các chiến thuyền chạy trốn khác mà trực tiếp bất ngờ đánh chiếm kỳ ham quân Uy.
Đá lớn trên hai chiến thuyền to lớn này trong trận chiến phía trước chỉ dùng cực ít, trữ lại rất nhiều, lúc này chuyên tâm đối phó với kỳ hạm quân Uy liền không tiếc đá lớn, đá tích trữ đều được đem hết lên boong, sau đó xe đá không ngừng một khắc liên tiếp đánh tới kỳ hạm.
Hai con thuyền hộ vệ kia còn muốn tiến lên ngăn cản,nhưng nhìn thuyền to như núi nào dám tiến lên, mắt thấy chiến thuyền đang đến gần, mũi tàu Đông Hải Ưng khổng lồ khiến cho người ta run sợ, thuyền không kịp chạy, đều nhảy xuống biển, vừa lúc thuyền va chạm với Đông Hải Ưng, thuyền Uy vỡ vụn, mà thuyền lớn Trung Nguyên không hề bị thương tổn gì. Text được lấy tại truyentop.net
Đá lớn bay tới, Đảo Tân Nguyệt Cửu né tránh, nhưng hiện giờ y lo lắng không phải là đá lớn trút xuống như mưa mà dầu đen có thể dấy lên đại hỏa hừng hực kia, hiển nhiên thuyền đối phương đang chuẩn bị dầu đen, vội vàng kêu:
- Mau lui…!
Kỳ hạm quân Uy nhanh chóng rút lui về phía Đông, thuyền này của y đương nhiên không to bằng chiến thuyền khổng lồ, nhưng cũng may có thể so với thuyền lớn Trung Nguyên, nhanh chóng quay đầu, Uy hạm toàn lực xoay đầu chạy về hướng Đông, hai thuyền lớn Trung Nguyên tốc độ chậm hơn nhiều.
Người chỉ huy trên thuyền đã sớm sai thủy thủ hạ buồm, dùng sức người mà chèo, nhanh chóng quay đầu chạy về hướng Đông, chờ bọn hắn đuổi theo hướng Đông, kỳ hạm quân Uy đã bỏ lại lão đại khá xa.
Kỳ hạm quân Uy này là chiến thuyền mạnh nhất đội tàu quân Uy, thuyền viên cũng đông, ở khoang đấy thủy thủ đương nhiên cũng không ít, lúc này tất cả mọi người đều biết bại cục đã định, phải cố mà chạy chối chết, cho nên thủy thủ dưới khoang đáy đều dồn hết sức mà liều mạng chèo, muốn thoát khỏi truy binh.
Chỉ đi một lát, Đảo Tân Nguyệt Cửu đã nhìn thấy, từ phía trước ở đâu ra một con thuyền Trung Nguyên đứng đó chặn đường, mà thuyền kia cũng đang cực kỳ điên cuồng vọt tới.
Con thuyền này đúng là Tiên Nhân Hào mà Đỗ Băng Nguyệt suất lĩnh.
Vốn Tiên Nhân Hào đang truy kích thuyền địch chạy trốn, sau khi đánh chìm một thuyền Uy, đang muốn đuổi theo một thuyền khác, nhưng Đỗ Băng Nguyệt lại phát hiện ở hướng Đông kỳ hạm quân Uy đang chạy trối chết, lập tức cũng mặc kệ thuyền Uy nhỏ kia, lệnh cho bộ hạ nhanh chóng quay đầu thuyền chặn kỳ hạm quân Uy.
Đảo Tân Nguyệt Cửu nhìn Tiên Nhân Hào chặn đường, sau lưng hai chiến thuyền to lớn đuổi theo không tha, đúng là trước sau đều có truy binh, trong lòng càng độc, lạnh lùng nói:
- Đánh!
Thuyền này của y so với Tiên Nhân Hào của Đỗ Băng Nguyệt cũng to hơn một chút, nhưng vô cùng chắc chắn, chính là chiến thuyền vương bài của Đảo Tân gia tộc, lúc này đối mặt vối Tiên Nhân Hảo, Đảo Tân Nguyệt Cửu không đường đi tiếp, không cam lòng cứ như vậy mà rơi vào tay địch, nên hạ lệnh va vào Tiên Nhân Hào. Tuy y biết rõ làm như vậy hậu quả rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng vẫn hy vọng có thể làm liều mà bức bách Tiên Nhân Hào biết khó mà lui, nhường ra một đường.
Lúc này Đỗ Băng Nguyệt lập tức quay mũi tàu đón kỳ hạm quân Uy, khuôn mặt xinh đẹp cười lạnh, cao giọng ra lệnh:
- Quân Uy muốn dọa lui chúng ta mở ra một đường, chúng ta bấp chấp, kể cả thuyền này bị hủy cũng muốn khiến cho chúng không đường mà đi, dùng tốc độ cao nhất tiến lên!
Lúc này khoảng cách song phương quá ngắn, xe đá không thể phát huy tác dụng, mà dầu đen trên Tiên Nhân Hào vì đối phó với những thuyền khác cũng đã dùng hết sạch, chỉ có thể cứng đối cứng.
Song phương đều không hề nhân nhượng, càng lúc càng gần.
Mười thước…!
Tám thước…!
Năm thước…!
Một thước…!
Rầm….!!!!!
Một tiếng nổ lớn, hai mũi thuyền nặng nề va vào nhau, bất kề là kỳ hạm quân Uy hay thuyền viên Tiên Nhân Hào đều cảm thấy thân thuyền chấn động mãnh liệt, mọi nơi trên thân thuyền đều vang lên tiếng vỡ vụn, mà mũi hai thuyền lúc này đều đã vỡ, nhìn không ra hình dạng.
Sau chấn động kịch liệt là một hồi tĩnh lặng, không khí như đọng lại, bỗng nghe tiếng Đỗ Băng Nguyệt kêu lớn:
- Các huynh đệ, theo ta giết qua, chặt đầu Đảo Tân Nguyệt Cửu!
Thân hình xinh đẹp như chim én đã xông lên đầu thuyền, là người đầu tiên nhảy lên kỳ hạm quân Uy, sau lưng người người cũng đều không cam lòng rớt lại, nắm chặt binh khí trong tay, chen chúc xông lên.
Nhóm quân Uy trên kỳ hạm quân Uy biết không còn đường đi, chỉ có thể liều chết đánh một trận, sau một tiếng hét lớn của Đảo Tân Nguyệt Cửu cũng hai tay nâng đao võ sĩ, giống như một đám dã thú lao tới.
Hai bên hỗn chiến, ngay khi Đỗ Băng Nguyệt sang thuyền Uy vẫn thủy chung chú ý đến Đảo Tân Nguyệt Cửu trong bộ giáp đen, tuy nàng chưa gặp qua y nhưng cũng đoán ra đó chính là kẻ đứng đầu quân Uy, là thủ phạm khiến cho Đỗ Đảo chủ chết thảm.
Gặp lại kẻ thù, hai mắt đỏ rực, nàng nắm chặt đại đao trong tay, nhắm thẳng y mà giết.
Đảo Tân Nguyệt Cửu ngay khi nhìn thấy Đỗ Băng Nguyệt lao sang cũng nhận ra nàng là thủ lĩnh Tiên Nhân Hào, nghĩ đến chính con thuyền này chặn đường lui của mình, sát ý nổi lên, cầm Uy đao, hùng hổ nhảy vào, nhắm thẳng Đỗ Băng Nguyệt mà giết.
Người trên Tiên Nhân Hào tất cả đều theo Đỗ Băng Nguyệt ra khỏi thuyền, liều chết vì Đỗ đảo chủ, những người này đều cực kỳ căm hận giặc Uy, mỗi người đều anh dũng giết địch, mà người Uy tâm tình vẫn còn chút phức tạp, cực kỳ tuyệt vọng, lại có ý nghĩ liều chết mà vật lộn, cho nên hai bên chém giết cũng thảm thiết vô cùng.
Lực sĩ Đại Bảo của Tiên Nhân Đảo vẫn đi theo bên cạnh Đỗ Băng Nguyệt, khi nàng bắt đầu giao đấu với Đảo Tân Nguyệt Cửu, gã liền ở bên cạnh hộ vệ, ngăn cản người Uy từ đằng sau đánh lén.
Hai thuyền lớn Trung Nguyên nhìn thấy kỳ hạm quân Uy bị chặn lại, lại thấy người nhà mình đã bắt đầu giao đấu với giặc Uy lập tức đi nhanh hơn, lúc này trên kỳ hạm quân Uy, người hai bên đã lẫn cả vào nhau, đương nhiên không thể dùng xe đá tấn công, khỏi làm thương người nhà.
Các binh sĩ Cúc Tang Quốc từ bờ biển lao xuống đều có kỹ thuật bơi rất tốt, nhanh chóng đuổi tới chiến trường, đánh với người Uy chạy trốn trong biển thành một đám.
Lúc này hai bên đều ở trong nước, hơn nữa sĩ khí binh sĩ Cúc Tang Quốc đại chấn, sĩ khí quân Uy đại nhược, hơn nữa binh lực người Uy còn xa không kịp Cúc Tang Quốc, cho nên chém giết trong biển đã không chiếm được thượng phong.
Người của Tháp La Uyển và A Tư Vương tuy đã chết thê thảm và mệt mỏi nhưng lúc này cũng dồn hết sức còn lại phản kích quân Uy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.