🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người Uy hô to gọi nhỏ, nhưng nhìn thấy đội tàu Trung Nguyên như tảng đá lớn chắn đường dừng công kích, cực kỳ vui sướng, bọn họ là ngược gió mà đi, chỉ có thể dựa vào đám thủy thủ dưới đáy khoang thuyền mà tới đây.
Chỉ có điều cái mùi nước đen thối hoăng cũng khiến cho không ít người Uy cảm thấy nôn mửa, không ít người thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đây là vũ khí kỳ lạ của người Trung Nguyên, muốn dùng cái mùi thối này làm giảm bớt sức chiến đấu của chúng ta?
Có điều ý tưởng khờ dại này của bọn chúng đã chứng minh chúng còn lạc quan lắm.
Từ giữa đội thuyền rất nhanh có vô số hỏa tiễn bay vụt ra, đúng lúc bọn người Uy còn đang giương cung cài tên chuẩn bị phản kích, bọn họ lại kinh hãi phát hiện hỏa tiễn này bắn vào thân tàu, khi gặp cái chất lỏng màu đen tanh hôi kia, nháy mắt đã bắt lấy. Khi đám người Uy còn chưa kịp phản ứng lại, ở mấy thuyền phía trước đã phát hỏa rừng rực, ngọn lửa theo dầu đen ở thân tàu chảy lan, những gã người Uy bị dính dầu lên người nháy mắt cũng bị ngọn lửa kia thiêu đốt.
Nhìn cảnh tượng đáng sợ này đột nhiên xuân hiện trước mắt, không ít người Uy ngây cả người.
Bọn họ chưa bao giờ nghe chuyện lửa thiêu Xích Bích xưa, trong kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, tác chiến trên biển chỉ là khi hai bên còn chưa tiếp cận thì đều lấy cung tên hầu hạ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tới gần, lại lấy sợi dây câu trèo sang thuyền địch vật lộn. Đây mới là trình tự hải chiến vô cùng quen thuộc của bọn họ.
Xe đá xuất hiện quả thực khiến cho bọn chúng có một chút đề phòng với thói quen hải chiến bọn chúng đã tập mãi, nhưng trong mắt chúng, xe đá đơn giản chỉ là vũ khí có tính phá hoại càng mạnh hơn mà thôi.
Nhưng cũng rất ít người nghĩ đến, giữa biển rộng mênh mông không ngờ cũng có thể dùng đại hỏa tiễn tấn công.
Trong nỗi khiếp sợ, những chiến thuyền phía trước đều nhanh chóng bốc cháy lên hừng hực, lửa bùng lên ngất trời, lúc này người trên thuyền chỉ cảm thấy kích động, làm sao còn ý thức phản kích lại.
Những binh sĩ bị lửa đốt đang kêu gào thảm thiết, tiếng kêu la đó lại khiến cho lòng can đảm của những người Uy khác đều tan tành.
Hải thuyền của người Uy tất cả đều làm bằng gỗ, lúc trước đã bị đá lớn đánh cho tàn phá chịu không nổi, dầu đen chảy loang khắp nơi, thế lửa cũng lan tràn xung quanh, từng con thuyền trước mặt đã biến thành những ngọn đuốc thật lớn, thế lửa thật lớn, hừng hực thiêu đốt, rất nhiều khối gỗ vung ra khỏi những con thuyền đang cháy bay tới chiến thuyền đằng sau.
Nhìn đại hỏa bừng bừng, chiến thuyền đã khó giữ được, vô số người Uy chỉ có thể nhảy xuống biển, nhất thời mặt biển ầm ầm vang lên tiếng "bùm bùm"
Đội tên của Đỗ Băng Nguyệt lúc này đã suất lĩnh mấy thuyền đi lên từ bên phải, mà bên trái cũng có thuyền tiến lên, giống như một cái kìm kẹp chặt lại, mấy trăm đầu vòi liên miên không dứt phun dầu đen lên thuyền Uy, trên không trung từng đường dầu cong cong thật đẹp, có dầu hỏa gắn kết, lúc này người Uy đang chen chúc giữa đống chiến thuyền cũng rất nhanh bốc cháy lên.
Hàn Mạc đứng trên sân nhìn lên trời, lúc này mặt trời đã leo lên đến đỉnh đầu, vô tình, chiến sự không ngờ đã qua một thời gian dài.
Hắn nhìn hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy theo đúng kế hoạch, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Thực ra hắn chỉ cảm thấy vận may của mình thật tốt, lần này đến tiêu diệt giặc Uy, trước đó hắn vốn tưởng rằng phải tốn không ít thời gian tìm kiếm chủ lực quân Uy, nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt thực lực của giặc Uy trên biển chỉ sợ phải cần thời gian rất dài.
Nhưng ông trời dường như vô cùng chiếu cố hắn, Đảo Tân Nguyệt Cửu tập kết đại quân tấn công Nam Dương, nói theo một cách nào đó, cũng coi như đã tập kết tất cả sức mạnh của người Uy trên biển, lại công khai diễu võ dương oai ở Nam Dương.
Hết thảy dường như rất thuận lợi so với những gì Hàn Mạc muốn rồi.
Nếu không, chủ lực giặc Uy chưa trừ, thủy chung cũng sẽ hình thành uy hiếp đối với đội tàu của mình.
Đảo Tân Nguyệt Cửu nhìn đội tàu của mình chìm trong biển lửa mà quá sợ hãi rít gào, bắt người ra cờ hiệu thật nhanh, nhưng lúc này người Uy đã bất ngờ bị đại hỏa dọa tới mức hồn bay phách lạc, rất nhiều người Uy rõ ràng đã nhìn thấy tình cảnh mấy thuyền phía trước bị liệt hỏa thiêu đốt đến thảm thiết, nghe tiếng kêu thê lương của đồng bọn, nỗi sợ hãi xâm nhập vào tận trong xương tủy đã phủ kín toàn thân, không ít người chỉ nhìn thấy trên thuyền của minh chỉ dính tí ti lửa đã nhanh chóng dứt khoát nhảy xuống biển.
Trên mặt biển nơi nơi đều toàn đầu người.
Trong hỗn loạn đương nhiên cũng có người Uy cực kỳ dũng mãnh gan dạ, giữa biển lửa, bọn chúng đối mặt với con thuyền phun dầu hỏa và bắn hỏa tiễn của Trung Nguyên vẫn dũng mãnh nhằm về phái hai con thuyền hai bên cánh chủ soái.
Bên bờ biển Cúc Tang Quốc, mọi người đều thấy đại hỏa hừng hực thiêu đốt, thuyền người Uy từng chiếc từng chiếc một bùng lên, rất nhiều người lại thấy trên thuyền, người Uy như những tảng đá nhảy khỏi thuyền vào giữa biển rộng.
Bên cạnh Đằng Nhuyên Vương Hậu một gã đại thần kêu lên:
- Vương Hậu, người Uy rơi xuống biển, đúng là thời cơ tốt, chúng ta giết qua đi!
Đằng Nguyên Vương Hậu phản ứng lại, hiểu ý của gã, tuy chém giết trên thuyền thì sức chiến đấu của người Nam Dương kém xa người Uy, nhưng nếu trong biển, chênh lệch giữa binh sĩ Nam Dương và người Uy chưa chắc đã lớn đến thế.
Binh lính Nam Dương gần như mỗi người đều thành thạo bơi lội, ẩu đả trong nước rất có kinh nghiệm.
Đằng Nguyên Vương Hậu lập tức cao giọng:
- Các con dân, Hải Thần phù hộ chúng ta, vung đao trong tay các ngươi lên, biến thành cá mập trong biển rộng, giết chết bọn đê tiện kia!
Nàng ra lệnh một tiếng, sớm đã có võ tướng đi đầu nhanh chóng trút chiến y trên người xuống, cả người chỉ mặc quần trong, cầm đại đao trong tay, như một con sói lao xuống biển đông. Nhất thời bên bờ biển vô số người đều cởi quần áo, chỉ để lại quần trong vọt vào biển, bơi về phía trước. Tuy trung tâm chiến sự cách bờ biển khá xa nhưng lúc này sĩ khí binh lính Cúc Tang Quốc đã dâng lên, mắt thấy cơ hội xuất hiện, đương nhiên sẽ không bỏ qua, trên bờ cát lại một loạt binh lính lao lên, cát vàng bên bờ biển bắn tung tóe trong tiếng "giết" vang lên từng hồi.
Trên mặt biển tuy tình thế người Uy không ổn, nhưng vẫn có mấy chiến thuyền dũng mãnh đến gần đội tàu Trung Nguyên, bắc dây nối qua, đánh giáp lá cà, không ít giặc Uy dưới biển cũng bơi tới thuyền Trung Nguyên, dùng đại đao bổ vào thân thuyền, như muốn chém cả đáy thuyền ra vậy.
Nhưng năm sáu chiến thuyền cuối cùng nhìn thấy đại sự không ổn lúc này cũng không dám tiến lên, ngược lại còn quay đầu thuyền nhanh chóng lui lại hướng Đông, Đảo Tân Nguyệt Cửu gắng hết sức múa quạt đồng cao giọng quát mắng, nhưng những con thuyền này không thèm để ý tới, chỉ cầu nhanh chóng rút khỏi chiến trường.
Đội tàu Uy này không phải đều là bộ hạ của Đảo Tân Nguyệt Cửu, cực kỳ phức tạp, có đội ngũ Cửu châu tứ quốc, cũng có không ít giặc Uy nhất thời hợp lại, vàng thau lẫn lộn, trước đó là vì lợi ích thật lớn mà cấu kết với nhau, cũng là vì Đảo Tân Nguyệt Cửu chỉ huy cả bảy nước, nên vì cầu lợi lớn đều nghe theo mệnh lệnh của y.
Nhưng lúc này đội tàu Trung Nguyên đột nhiên lại dùng hỏa công, hơn nữa ngay đòn phủ đầu đã tạo ra tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, sự hưng phấn và chiến ý trước đó đã bị liệt hỏa thiêu sạch.
Mắt thấy đại họa lâm đầu, những người này đương nhiên vẫn yêu mạng hơn, làm sao còn lo lắng đến mệnh lệnh của Đảo Tân Nguyệt Cửu.
Vốn còn vài con thuyền tuy bị liệt hỏa đốt cháy nhưng chưa mất đi sức chiến đấu, còn muốn vật lộn với đội tàu Trung Nguyên, nhưng nhìn thấy không ít đột tàu rút lui chạy trốn, lập tức cũng không còn chiến ý, khẩn trương lui lại.
Hàn Mạc cũng lường trước không ít người Uy sẽ chạy trốn nhanh như thế, đương nhiên sẽ không để những đội tàu đó thoát đi để lại mối họa, lập tức phát lệnh cho các thuyền nhanh chóng truy kích.
Ngoài hai thuyền bị giặc Uy leo lên đánh giáp lá cà, các thuyền Trung Nguyên khác đều nhanh chóng truy kích thuyền địch, tốc độ của thuyền Trung Nguyên so ra nhanh hơn thuyề Uy không ít, một vài thuyền địch còn chưa chạy ra khỏi chiến trận đã bị thuyền Trung Nguyên đuổi theo, xe đá bắn những tảng đá lớn không chút lưu tình, rồng trúc kia ucngx không nhàn rỗi, đá và lửa cùng tấn công.
Tháp La Uyển Bản Cúc Tang Quốc vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, A Tư Vương kia cũng thiếu chút nữa cũng chết cùng những thuộc hạ dũng mãnh, nhưng đội thuyền Trung Nguyên đột nhiên xuất hiện khiến cho bọn họ đã lâm vào tuyệt vọng một lần nữa tỉnh lại, ngược lại đám giặc Uy thấy thế cục không ổn, cũng nhanh chóng rút về, quay đầu thuyền trốn khỏi chiến trường.
Đảo Tân Nguyệt Cửu đứng trên boong thuyền, nhìn từng chiến thuyền nối nhau chạy trôn về phía Đông, đôi mắt như có thể phun ra lửa, nhìn ra xa y mơ hồ có thể thấy Hàn Mạc lẫm lẫm đứng trên boong tầu Đông Hải Ưng.
Ánh mắt y tràn đầy sát ý, nhưng lúc này tình thế mạnh hơn người, sự tự tin vô cùng của y trước kia giờ này hoàn toàn sụp đổ.
Chính y cũng khó mà tưởng được đối mặt với quân đôi Nam Dương, quân Uy như lang như hổ, từng người ai nấy đều hung ác, nhưng khi chiến đấu với quân đội Trung Nguyên, thấy khó khăn, liền lập tức sụp đổ toàn bộ, nhanh như thế, triệt để như thế, tất cả chỉ diễn ra trong vòng nửa ngày.
Lúc này rốt cuộc y cũng hiểu được quân đội này của mình chung quy cũng chỉ có thể khi dễ quân đội yếu kém, gặp cao thủ chân chính, lập tức khôi phục tướng mạo một đám ô hợp sẵn có.
Mỗi nhánh đều là thế lực khắp nơi tạo thành, vì phân chia lợi ích mà kết hợp lại với nhau thành một quân đội, chung quy cũng chỉ có thể cùng chung phúc, cũng không thể cùng chung hoạn nạn. Nhìn hơn mười chiến thuyền hốt hoảng thoát đi lại bị đội thuyền Trung Nguyên đuổi theo đánh tan, Đảo Tân Nguyệt Cửu suy sụp ngồi xuống boong.
Không đến một năm trước, sau khi thay thế thúc thúc y là Tân Khuyển Cửu Lang, y nhanh chóng bình ổn nội loạn, trấn trụ phỉ tặc, tập sát sơn danh tông thịnh, chỉ trong vòng mấy tháng ngăn ngủi đã thu phục tất cả đất mất lại công chiếm thêm không ít thổ địa, nhất thời tiếng tăm bay xa, được xưng là "Cửu Châu huyết ưng", từ đó về sau lại kết minh, thuyết phục, chinh phục và đủ loại thủ đoạn tập hợp thành một đội thủy quân hùng mạnh, tới Nam Dương chỉ một thời gian ngắn đã đánh liên tục bảy nước, giữa những tiếng ca tụng tung hô cũng khiến chính y cảm thấy lâng lâng, cảm thấy mình quả thật là kỳ tài cổ kim hiếm thấy, càng nghĩ càng thấy tiền đồ sáng rạng, sớm muộn cũng có thể trở thành người đứng đầu tộc Uy trong thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
Nhưng hôm nay đối mặt với đội tàu Trung Nguyên, đánh không đến nửa ngày đã khiến cho tất cả tâm huyết của y biến thành bọt nước, đập tan tất cả giấc mộng.
Cho dù chịu hỏa công của đội tàu Trung Nguyên y cũng không mất lòng tin, còn muốn liều chết chiến một trận, nhưng nhìn bộ hạ sụp đổ thế này mới hiểu được, hôm nay bị người Trung Nguyên đánh bại, cũng là bị người một nhà đánh bại.
Nếu y đã từng nghe nói qua câu "Thà đánh với đối thủ như sói cũng còn hơn gặp đồng đội như heo" nhất định sẽ gật đầu thật mạnh.
Tình cảnh này, bại cục này, không thể xoay chuyển đất trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.