Hàn Mạc vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Tân xẹt qua vẻ chột dạ, vội vàng đưa đứa bé cho Hàn Thấm, than thở:
- Nói bậy bạ gì đó, sao ta lại từng bế trẻ con được? Mấy phụ nhân trong nhà kia lại chịu thua kém, nạp vào lâu như vậy rồi cũng không có đồng tĩnh gì, một lũ chỉ biết ăn không biết đẻ… !
Nói tới đây, có hơi giật mình, trong đình này còn có vài nữ tử, vội vàng im miệng, chột dạ nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy ngoại trừ Bích di nương lại may quần áo, các nữ tử khác đều khìn hắn với vẻ cáu kỉnh.
Hàn Tân có chút xấu hổ, bước lên phía trước nhấc hộp lễ lên:
- Đây là thứ ta thật vất vả mới làm được, gọi là sữa báo Phương Bắc, cũng không biết bọn họ làm thế nào đã biến sữa báo đó thành thứ thơm ngào ngạt này, thứ này muốn mua cũng không được.
Đặt hộp quà lên bàn, đắc ý dào dạt:
- Xem đứa trẻ này có thích ăn không, nếu thích lần sau ta lại mang thêm một chút tới đây, phải nuôi đứa bé này thành một con báo mới được. Text được lấy tại truyentop.net
Hàn Mạc cười:
- Tam ca thật tốt.
Huynh đệ hai người ngồi xuống bên bàn, hắn lại hỏi:
- Hôm nay Tam ca đến đây chỉ để thăm Định nhi thôi sao?
- Tiểu ngũ, lời này Tam ca thực không thích nghe, ta mang đồ tới cho cháu ta, cần phải có chuyện gì khác mới được tới phải không?
- Tam ca không nên tức giận. Đây chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Chúng ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235943/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.