Đỗ Vô Phong trong tích tắc ngã vật xuống đất, toàn thân Chu Tiểu Ngôn đột nhiên xuất ra một lực rất mạnh, hắn như viên đạn lao nhanh trên mặt đất, cả người giống như con báo chồm về phía Đỗ Vô Phong, Đỗ Vô Phong đang giãy dụa, thì chân hắn đã ghì chặt xuống người của Đỗ Vô Phong, con dao găm trong tay đã ghì chặt vào cổ.
- Tạm thời không giết!
Hàn Mạc đứng phía sau hô lớn một tiếng.
Đỗ Vô Phong nằm trên mặt đất, trên miệng chảy đầy máu tươi, đôi mắt đang nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn, rất khó khăn mới có thể nói:
- Tốt... đồ đệ tốt, giết đi, ngươi... ngươi không phải rất muốn báo thù hay sao? Đây, tay... đưa lên cao một chút, cái mạng này của ta, đang... đang nằm trong tay ngươi rồi đó...!
Nói hết câu, thì một dòng máu tươi từ trong mồm lại tuôn ra.
Ở Thiên Nhai Phong thì lục phủ ngũ tạng của lão đã bị thương rất nặng, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay lại bị Hàn Mạc giáng một đòn trời đánh, thân xác lão giống như vách đá bị viên đạn pháo bắn trúng, lúc này lục phủ ngũ tạng lại càng bị tổn thương nặng hơn nữa.
- Đỗ tiền bối, tiền bối muốn chết, vãn bối cũng để ngài được toại nguyện.
Hàn Mạc đi tới, nhìn về phía Đỗ Vô Phong:
- Nhưng chỉ có điều không thể nhanh như thế được, chúng ta cần phải rời khỏi nơi đây, cũng muốn mong ngài có thể trợ giúp một tay.
Chu Tiểu Ngôn nghe thấy Hàn Mạc nói như vậy, liền hiểu ngay dụng ý của hắn.
Tuy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235856/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.