Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ đã có một đêm ân ái nồng nhiệt vô cùng, sáng sớm ngày thứ hai, các binh sĩ trong doanh trại vẫn duy trì theo thói quen cũ luyện tập huấn luyện, nếu có thể từ trên không trung quan sát, có thể nhìn thấy toàn bộ đại doanh Tây Bắc, có một chỗ sân huấn luyện, mà những nhóm binh sĩ Tây Bắc luyện tập, một trận có khoảng ba đến năm trăm người, trận lớn có khoảng nghìn người. Các đội tự có Đô úy phụ trách dẫn dắt. Trời chưa sáng, từng đợt sĩ khí đó với âm thanh "sát, sát, sát" từ nơi thao trường dậy lên như sóng, liên tục ở quân doanh, nơi nơi đều có thể nghe thấy hùng âm leng keng.
Đội quân Phong Kỵ của Hàn Mạc vẫn do Chu Tiểu Ngôn ở đội mặt nạ thống lĩnh, cư trú gần khu vực kỵ binh. Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, nhìn quân đội các doanh trại đều tích cực tập luyện, không khỏi phát sinh lòng khâm phục đối với Tiêu Hoài Ngọc. Tiêu Hoài Ngọc tuy đã rời đi, nhưng để lại quân đội kỷ luật sắt, quân đội này đã có hồn dũng mãnh, cho dù Tiêu Hoài Ngọc ra đi, linh hồn trong quân đội cũng không bị tan mất. Một đội quân này, cũng là tài sản lớn nhất Tiêu Hoài Ngọc để lại cho nước Yến.
- Đúng rồi, Vương Chỉ huy sứ, trong quân chúng ta, các tướng sĩ có hay tập luyện các loại phương pháp trận địa không?
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, phía sau là các tướng lĩnh Tây Bắc, đây là lần đầu tiên hắn chính thức tuần tra quân đội Tây Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235779/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.