Phong Kỵ rời trại Đại soái khá xa, ở góc trái trại của Phong Kỵ, dựa theo sự phân phó của Hàn Mạc, dựng một doanh trướng lớn, bên cạnh doanh trướng lớn còn có một vài doanh trướng khác nhỏ hơn, hỗ trợ chặt chẽ, lại nghiêm lệnh không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Trời không trăng, trong trại không có gió, lúc này ở trong doanh trướng lớn, Hàn Mạc đang ôm lấy Tiêu Linh Chỉ toàn thân mặc đồ đen ngồi bên giường, ngọn đèn dầu chiếu lên mặt hai người, cả hai đều là một vẻ mặt hạnh phúc.
- Chỉ Nhi, khiến nàng chịu khổ rồi.
Hàn Mạc nắm tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
- Ta cam đoan với nàng, không lâu nữa, ta sẽ không khiến nàng chịu khổ như vậy nữa.
- Cùng ở một chỗ với chàng, bất kể ở đâu, Chỉ Nhi cũng không thấy khổ.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên cười, tuy rằng từ Kinh thành đi Tây Bắc, dọc đường đi trải qua bao khổ ải, nhưng có thể ở cùng với Hàn Mạc, trong lòng Tiêu Linh Chỉ nói không hết vui mừng.
Chỉ còn lại hơn ba tháng, nàng trân trọng từng giây từng phút ở bên cạnh Hàn Mạc.
- Hàn lang, Chỉ Nhi đi theo bên cạnh chàng như vậy, nếu bị người khác biết, có phải không tốt đối với chàng không?
Tiêu Linh Chỉ khẽ hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
- Không có gì tốt hay không. Cho dù biết thì có sao? Ta vốn là muốn lúc nào cũng ở cùng một chỗ với nàng.
Trong mắt Tiêu Linh Chỉ hiện ra những tia sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235778/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.