Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng phát hiện khung cảnh bốn phía hoàn toàn xa lạ. Ra vào cung Tú Xuân mấy lần, chỗ này chưa tới bao giờ. Bốn phía phần lớn gieo trồng thanh trúc, chỉ có duy nhất nhã các nhỏ này tọa lạc trong rừng. Đứng ở chỗ này, nhìn không giống như mình đang ở trong cung, ngược lại tưởng như mình đang ở trong một khu rừng đẹp như tranh vẽ.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
- Đã tới trước cửa rồi, vì sao lại đứng như ngốc ở bên ngoài?
Trong phòng truyền tới một âm thanh quen thuộc dịu dàng quyến rũ, Tú Công chúa đó, tiếng nói vẫn ngọt ngào như cũ trước sau như một hớp hồn người.
Hàn Mạc thở dài, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng rất tĩnh mịch, bài trí đơn giản, khác hẳn cung Tú Xuân xa hoa diễm lệ.
Tú công chúa đang ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn may quần áo, chính là việc khiến Hàn Mạc có chút giật mình.
May quần áo!
Hàn Mạc tin mình không nhìn lầm. Trên bàn kia, bày ra gấm vóc, thậm chí bày nhiều khuôn trúc chỉ thêu, Tú công chúa đang mải mê may vá. Hàn Mạc tiến vào, Tú công chúa cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú cúi đầu bên khung thêu. Tựa như một thê tử hiền lành vì mình và đứa con nhỏ mà may xiêm y vậy.
Hàn Mạc há miệng thở dốc, nhất thời không nói ra lời.
Tú công chúa cuối cùng cũng ngẩng đầu, khuôn mặt kia vẫn như xưa xinh đẹp vô cùng, vẫn như xưa lẳng lơ vô hạn, quyến rũ cười, dịu dàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235643/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.