Dấu tay in rõ trên gương mặt trắng nõn của Tiêu Minh Hồng, bị đánh bất ngờ, nàng một tay ôm mặt, ngẫn người nhìn Thái tử, thời gian như ngừng lại trong căn phòng tĩnh lặng, dường như không khí cũng đông đặc.
- Thế nào?
Thái tử nhìn gương mặt trắng bệnh của Tiêu Minh Hồng, hỏi:
- Đau chứ?
Rồi lạnh lùng nói:
- Còn không mau hồi cung!
Tiêu Minh Hồng cắn môi, nước mắt đầm đìa, ôm mặt, chạy ra ngoài.
- Chờ một chút!
Thái tử âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu như muốn, ngươi cứ đi méc với Tiêu quý phi, hay Tiêu thái sư cũng được, nói bọn họ tìm bổn cung mà lý luận!
Tiêu Minh Hồng khóc sướt mướt, ôm mặt chạy đi.
Lúc này Thái tử mới từ từ bước đến trước mặt Thục phi, thi lễ nói:
- Thục Phi nương nương, nhi thần thỉnh tội với người!
Thục Phi thở dài, nói:
- Thái tử, Thái tử phải chú trọng sức khỏe, nếu thật đã mệt, xin mời hồi cung nghĩ ngơi.Thái tử phi tuổi tác còn nhỏ, có những chuyện, Thái tử đừng quá chấp nhất!
- Vâng!
Thái tử gật đầu, trước mặt Thục phi, y lại có vẻ rất ôn hòa.
Hàn Mạc đi dạo cùng Thái tử trong hoa viên của cung Trường Xuân, khắp nơi chim hót líu lo. Thái tử dừng chân trước một dãy hoa, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn hoa nở rực rỡ, rốt cục nói:
- Hoa nở hoa tàn, không được bao lâu, khắp cả vườn hoa, rồi cũng sẽ bị héo tàn, đến ngày cuối cùng, cũng không còn mấy nhánh hoa… Hoa mai, hoa cúc, hoa lan… Nhưng số hoa còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235641/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.