Thương Chung Ly vuốt râu nói:
- Thương Lan, theo ý kiến của ngươi thì hai nước đánh nhau là đánh cái gì?
Vân Thương Lan trầm ngâm một lúc mới nói:
- Sức mạnh quốc gia.
Trong mắt Thương Chung Ly hiện lên vẻ tán thưởng, lại cười nói:
- Không sai! Hai nước giao binh, tinh binh dũng tướng đều không phải là điểm chủ yếu, chiến lược chiến thuật cũng không phải là thứ đầu tiên, điểm trọng yếu đích thực, đó là sức mạnh quốc gia. Nói đến thực lực của một quốc gia cái cuối cùng chính là thuế ruộng đất, không có thuế ruộng đất, cho là chủ tướng có năng lực đi nữa, binh lính ăn không được no, vậy thì đi đánh trận không thể thắng được.
Vân Thương Lan khẽ gật đầu, nói:
- Mấy năm nay, Thánh thượng đem rất nhiều ruộng đất ban cho bộ tộc bên Hoàng hậu. Quốc khố hàng năm phải thu tiền thuế ít đi hai phần ba… Quan lại địa phương tham ô thành phong trào, hơn nữa phía đông bắc năm nay gặp tai họa. Cao Dương, Trung Sơn, Dương Bình ba quận hoa màu mất mùa nặng nề, sắp phải thu hoạch vụ thu rồi, chỉ sợ…
Nói tới đây, dường như y hiểu ra cái gì đó, ánh mắt sáng lên.
Thương Chung Ly hiển nhiên cũng nhìn ra Vân Thương Lan hiểu ra cái gì đó, lại cười nói:
- Thằng nhỏ nhà ngươi, cũng rất có năng lực đó.
- Thánh tướng muốn bày binh bố trận ở Long Sơn, ngăn cản Ngụy quân, là vì… vụ thu hoạch cốc mạch sắp tới?
Vân Thương Lan bừng tỉnh ngộ ra. Thương Chung Ly gật đầu nói:
- Tuy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235604/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.