Hàn tướng quân có thể cảm nhận được tiếng trống ngực của chính mình, trong phòng rất tối, thị lực của hắn tuy so với người thường tốihơn rất nhiều, nhưng ở trong phòng không chút ánh sáng, không thể thấy rõ đồ vật, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng to lớn của chính mình, mũi cũng ngửi thấy được mùi hương đê mê tỏa ra trên người Khánh hậu.
- Hàn tướng quân còn đợi gì?
Giọng Khánh gậu dịu dàng du dương.
- Bản cung chờ xem ngón tay vàng của ngươi, còn không mở găng tay ra?
Hàn Mạc lấy lại tinh thần, lúc này mới cẩn thận tháo găng tay kim loại xuống, đột nhiên, trong phòng bỗng ánh lên vầng hào quang, hai ngón tay bằng kim loại của Hàn Mạc, đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Ánh sáng của kim loại dù nhạt, cũng đủ để nhìn thấy khuôn mặt Khánh hậu, ánh sáng màu vàng chiếu rọi lên khuôn mặt trắng ngần, ánh lên một vầng hào quang, khuôn mặt quyến rũ kia, không ngờ lại xinh đẹp như thế.
Nàng mở to đôi mắt, lén thở dài:
- Quả nhiên là tư chất khác thường, bản cung vẫn cho là truyền thuyết, hóa ra… là thật..!
Trong lúc nói chuyện, nàng đã đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nắm tay phải Hàn Mạc.
Tay nàng mịn màng, vô cùng ấm áp, giống như một loại ngọc vậy. Hàn Mạc mặc cho nàng cầm tay mình, nhất thời không biết nói điều gì.
Khánh hậu nhẹ nhàng vuốt ve tay phải Hàn Mạc, đôi mắt nhìn Hàn Mạc đầy vẻ quyến rũ, dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh kim loại, đôi mắt quyến rũ của Khánh hậu như nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235601/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.