Hàn Mạc dĩ nhiên không phải cố ý khoe tài văn chương. Đêm qua, ở yến hội, hắn đọc bài từ chỉ đơn giản muốn đè bẹp vẻ kiêu căng ngạo mạn của người Khánh Quốc, để bọn họ không làm càn quá mà thôi. Có điều, hắn không ngờ chỉ một câu "Minh nguyệt kỷ thì hữu" (Rằng trăng sáng những khi nào) kia lại khiến Đường Thục Hổ xúc động đến ngần ấy.
Cũng chính vì vậy, Hàn Mạc lại có suy nghĩ khác.
Văn nhân Khánh Quốc luôn nổi tiếng tài danh, danh sĩ tài tử rất nhiều, nếu thật sự có thể tung ra vài bài thơ từ mà lấy được uy tín trên văn đàn Khánh Quốc thì cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao ở thời đại này, danh tiếng chắc chắn là một phần thiết yếu hình thành nên thế lực của một người.
Hắn vốn là người vượt thời gian, từ nhỏ đến lớn, đều đã nghe không biết bao nhiêu Đường thi Tống từ. Tất cả đều là những bài thi từ đã được lưu truyền từ mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, đều là những tuyệt tác trong thiên hạ.
Có được nguồn tài nguyên như vậy mà không tận dụng thì đúng là không phải phong cách của Hàn Mạc.
Tục ngữ có một câu rất hay, muốn dẹp giặc thì phải bắt tướng giặc trước. Có được cơ hội này, muốn chiếm một vị trí nhỏ ở văn đàn giờ rất đơn giản. Chỉ cần chinh phục đường đệ nhất văn nhân Đường Thục hổ, chắc chắn hắn có thể nổi danh trong giới văn nhân.
Một bài từ đêm qua đã khiến Đường Thục Hổ ngạc nhiên như thế rồi, rèn sắt tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235562/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.