Độc dược thuộc sở hữu riêng của Tây Hoa Thính niêm phong nghiêm mật cất vào kho lại lưu truyền ra ngoài, việc này đương nhiên cũng là một chuyện rất nghiêm trọng. Trong nhất thời Lý Cố và Hồng Tụ cũng không nói gì, nhưng Hàn Mạc có thể nhìn ra từ ánh mắt bọn họ, đối với việc này bọn họ cũng rất nghi hoặc.
Hàn Mạc liếc hai người, thần sắc dần hòa hoãn xuống. Nếu loại độc dược này niêm phong cất vào kho ba mươi năm trước, lúc đó hai người còn chưa sinh ra, chắc chắn hiểu biết không nhiều đối với loại Lang Băng này.
- Phần lớn các tiền bối nghiên cứu chế tạo dược phẩm Lang Băng đã mất.
Hồng Tụ chậm rãi nói:
- Hiện giờ Lang Băng niêm phong nghiêm mật cất vào kho, thuốc lưu lại cũng chỉ một lọ này… !
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Hồng Tụ, ngươi có thể xác định độc dược trong cơ thể hắn thật sự là Lang Băng, có khả năng là loại thuốc kích thích khác hay không?
Hồng Tụ lắc đầu, nói rất chắc chắn:
- Không, đây nhất định là Lang Băng.
Hàn Mạc tựa vào ghế, nhíu mày, việc này quả nhiên vô cùng kỳ quái.
Nếu Hồng Tụ nói thế, như vậy trong thân thể Trần Thương chắc chắn là Lang Băng, nhưng một lọ dược phẩm Lang Băng duy nhất Tây Hoa Thính bảo tồn lại ở ngay trước mắt mình, như vậy Lang Băng Trần Thương sử dụng từ đâu mà đến?
- Phương pháp nghiên cứu chế tạo Lang Băng có bảo tồn hay không?
Hàn Mạc hỏi.
Hồng Tụ gật đầu:
- Dưới tầng hầm bí mật, có nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235377/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.