Tiếu Mộc thấy đám kỵ sĩ kia rời khỏi, giục ngựa đi lên, xuống ngựa, đến bên Hàn Mạc, nhẹ giọng hỏi:
-Đại nhân… ngài không sao chứ? Những người đó…
Hàn Mạc nhìn Tiếu Mộc lắc đầu:
-Không sao, để mọi người thu lương thực lại mang về trước.
Lập tức Tiếu Mộc ra lệnh cho binh sĩ làm theo lệnh Hàn Mạc, sau đó khẽ nói với Hàn Mạc:
- Đại nhân, người đó võ công rất cao, lần này cướp lương thực không biết là muốn gì?
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, thấp giọng hỏi:
- Tiếu Hộ Quân uý, ngài nghe qua danh của Mặc thập nhị lang chưa?
Tiếu Mộc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu trả lời:
- Chưa từng nghe qua, chỉ sợ tên này là giả. Bọn họ thân thủ bất phàm, có tổ chức, chắc chắn không phải người vô danh. Họ đeo mặt nạ lại báo tên giả, chắc chắn muốn giấu diếm thân phận thật sự.
Hàn Mạc phát tay ra lệnh:
- Đi thôi, trời tối rồi, phải nhanh chóng đi qua Ngô Công Lĩnh.
Sau đó mọi người mang theo lương thực đi ra đường chính, lúc này trận hình của đoàn xe đã chỉnh đốn ngay ngắn, khác hẳn vừa rồi bối rối. Nguồn: truyentop.net
Miêu Võ thấy nhóm người Hàn Mạc từ trong rừng đi ra đang căng thẳng đã buông lỏng, bước nhanh đến đón, cung kính nói:
- Thuộc hạ bất tài, bị họ cướp đi lương thực, thỉnh đại nhân trách tội.
Y là người phụ trách an toàn của phía sau đoàn xe, mà Mặc thập nhị lang từ chỗ này cướp đi lương thực, cho nên y phải chịu trách nhiệm.
Hàn Mạc xua tay:
- Miêu tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235235/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.