Tên kỵ binh thảng thốt:
-Đại nhân… đại nhân nói gì lạ vậy. Chúng ta đến đây là để vây bắt quân địch. Mộ Dung đại nhân… Mộ Dung đại nhân sao có thể hại Hàn đại nhân… việc này… việc này không thể nào … T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Hàn Mạc mỉm cười gật gật đầu:
-Ta chỉ đùa một chút, ngươi đừng để ý.
Chợt dướn mày hỏi:
-Phải rồi, ngươi tên gì?
-Thuộc hạ là Mạc Tư Viễn.
Tên kỵ binh đáp.
Hàn Mạc cười ha hả:
-Mạc Tư Viễn? Tên này thật có thâm ý. Mạc Tư Viễn, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, ngươi nói có phải không?
Mạc Tư Viễn thấy thái độ Hàn Mạc khang khác, hơi giật mình, bất giác nắm chặt đuôi đao, mồ hôi đổ như tắm:
-Đại nhân… đại nhân… hay nói giỡn, tên của thuộc hạ, tên này…
Hàn Mạc khoát tay cười ha hả:
-Ta nói rồi, ngươi không cần sợ. Nơi này chỉ có hai người, ngươi và ta là đồng bọn, là muốn cùng lên núi bắt địch, ngươi nói đúng không?
Mạc Tư Viễn gật đầu lia lịa:
-Đúng… đúng… thuộc hạ, là thuộc hạ đi theo đại nhân lên núi vây bắt địch.
Hàn Mạc lại phá lên cười, tiếp tục leo lên núi, rồi như vô tình hỏi Mạc Tư Viễn đang leo phía sau:
-Ngươi đi theo Mộ Dung đại nhân được bao lâu rồi?
Mạc Tư Viễn trả lời:
-Thuộc hạ năm đó vào Ngự lâm quân, khảo sát tuyển quân chính là Mộ Dung đại nhân. Lúc đó Mộ Dung đại nhân là giáo úy đã cho thuộc hạ được theo hầu, cũng vài năm rồi…
-À, đúng là hảo huynh đệ!
Hàn Mạc cười nói:
-Mộ Dung đại nhân nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235212/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.