Bích Di nương và Hàn Thấm nhìn Hàn Mạc trầm tư, cũng lặng im không quấy rầy hắn, thật lâu sau, Hàn Mạc hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nhẹ nhõm, mặt hớn hở tươi vui tựa hồ như mới quyết định xong chuyện gì rất khả quan.
- Tiểu muội, bao giờ muội viết xong một vài đoạn, để ta xem xem.
Hàn Mạc nhìn Hàn Thấm, trìu mến:
- Huynh sẽ giúp muội kiểm tra.
- Huynh biết sao?
Hàn Thấm bĩu môi:
- Có Di nương giúp muội kiểm tra là được rồi, còn huynh cả ngày không thấy mặt, lúc muốn nhờ huynh lại tìm không được, muội mới từ chối không nhờ huynh đấy.
Hàn Mạc hì hì cười, nhìn sang Bích di nương, phụ nhân chẳng những dung mạo xinh đẹp, thân hình uyển chuyển mềm mại, tính tình ôn hòa, thêu thùa số một, lại còn có học thức, thật là một quý phu nhân tài sắc vẹn toàn.
Mọi đường nét trên gương mặt Bích di nương đều vô cùng yêu kiều, đôi mắt mơ màng long lanh như nước, Hàn Mạc trong lòng xao động, không cầm được, phải cúi đầu xuống, chợt thấy trên tay Bích di nương có một vết ban đỏ, hơi hoảng:
- Di nương, tay nương làm sao vậy?
Bích di nương vội đáp:
- Không có việc gì, đừng lo.
Hàn Thấm lập tức tiếp lời:
- Không phải vậy.
Nàng kéo cánh tay của Bích di nương vén tay áo lên, nói:
- Ca ca, huynh xem, trên cánh tay đều như vậy!
Tay của Bích di nương rất trắng, mềm mại, giống như bạch ngọc trong suốt, sáng đến lóa mắt, Hàn Thấm vén tay áo lên cao, cả cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235110/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.