"Ta không có tư cách ra tay, cũng không muốn ra tay, nếu không thì có khác gì với ngươi đâu." Tô Án chậm rãi buông tay, ném đoản kiếm vào sâu trong rừng.
Vân Tiển nằm trên tảng đá lớn, mở mắt nhìn lên bầu trời đêm bị mây che phủ ánh trăng, "Ta với ngươi chỉ mới quen biết và qua lại vỏn vẹn hai ngày, tuy có mưu đồ và ác ý, nhưng cũng có những lúc muốn từ bỏ việc lấy mạng ngươi.. Nhưng mà máu của Diệp Đông Lâu đã bắn lên tay ta, nóng bỏng như sắt nung, ngày đêm nhắc nhở ta, người bước chân vào hố sâu, thân tâm đã thấm đẫm máu tươi, có tư cách gì để quay đầu? Ngay cả ý niệm trong chớp mắt cũng không nên có."
"Sai một ly đi một dặm." Tô Án thất vọng mà đứng lên, bịt miệng vết thương đang chảy máu, đi về phía Sùng Chất điện.
Hắn không quay đầu nhìn Vân Tiển, cũng không muốn nghĩ nhiều về kết cục của vị thám hoa lang đã dính đầy bùn đất này, sẽ không thoát khỏi hậu quả buồn đau, lời thơ thành sấm, "Chim nhạn cô độc kêu gào, trăng lạnh sông lớn chiếu vào không."
Tô Án kéo lê đôi chân bị thương chồng chất, chầm chậm đi ra khỏi khu rừng, từ xa nhìn thấy hai ba thị vệ đi tuần, đang xách đèn lồng, đi vào vườn sau từ cổng vòm.
"Ai đó?" Thị vệ la lên, tay ấn lên chuôi đao, đi nhanh đến.
Tô Án cười khổ: "Ta là tẩy mã Tư Kinh cục, thị độc của thái tử, Tô Thanh Hà."
"Hóa ra là Tô đại nhân." Thị vệ dẫn đầu thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-tai-the/776883/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.