Tô Án hít một hơi khí lạnh.
Người bên ngoài cửa lại nói: "Thanh Hà, ta biết ngươi chưa ngủ, nến vẫn còn thắp."
"Ta.. ta đang mặc đồ, phiền điện hạ đợi thêm một lát."
Tô Án dùng sức đẩy Thẩm Thất: "Đi mau đi, nếu bị thái tử bắt gặp thì ngươi tiêu chắc. Không cần đợi tới lúc Phùng Khứ Ô ra tay, tối nay ngươi sẽ phải chết tại đây!"
Thẩm Thất cầm đai lưng, nhảy xuống giường với sắc mặt tái xanh, nhấc áo giáp và mũ sắt trên sàn lên, vội vã mặc vào, cuối cùng cầm đao lên.
"Đi từ cửa sổ!" Tô Án xuống giường, kéo lê đôi chân bị thương đi đến tủ đồ tìm áo trong và quần dài mặc vào, khoác áo ngoài màu xanh da trời mới tinh, rồi thắt chặt đai lưng giữa eo.
Cơ thể trắng muốt chợt biến mất trước mắt Thẩm Thất, mặc y phục vào lần nữa, y hơi siết chuôi đao trong tay, bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Tô Án mặc đồ xong, không kịp chải đầu búi tóc, để xõa mái tóc dài chấm eo, sợ bị che mặt, bèn dùng một sợi dây đeo ngọc bội buộc hờ lên, rủ xuống bên cổ.
Quay đầu lại thấy Thẩm Thất đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt sáng quắc như kẻ trộm, liền hối thúc lần nữa: "Ngươi còn không đi nhanh đi, muốn rơi đầu thật à?"
Thẩm Thất cười cười, cánh tay vòng qua mông bế hắn lên, hôn mạnh lên miệng mấy cái, vững vàng đi đến cạnh cửa rồi thả hắn xuống, sau đó mũi chân chạm lên tường, nhảy vọt lên xà nhà.
Tô Án ngẩng đầu nhìn lên, làm khẩu hình miệng: Ngươi điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-tai-the/776877/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.