Tây Tề Trấn mặc dù cách kinh thành không xa, nhưng không có đường đi thẳng về kinh thành, chỉ có thể vòng qua Mộc Tề Sơn rồi xuyên qua Nam Tề Trấn, ra roi thúc ngựa gần một canh giờ.
Hạ Diệc Hiên lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm hai cánh bay đến Nghiễm An vương phủ, kéo Mộ Tử Duyệt ra mà hỏi: vì sao lại gạt ta? Ngươi rốt cuộc còn có bí mật gì không thể cho ta biết?
Ánh tà dương đỏ tươi, hoàng hôn trầm thấp. Cho dù hắn dốc hết toàn lực, khi về đến kinh thành thì cửa thành đã đóng. Hắn vội vàng ở cửa thành hô lớn, quan binh thủ thành giữ nghiêm quân lệnh, yêu cầu hắn trình ra lệnh bài hoặc quân ấn.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau mới có người bẩm báo đô úy thủ thành. Đô úy kia tất nhiên là nhận ra Hạ Diệc Hiên, hoảng hốt mời hắn vào thành.
"Vương gia, ngài đã xuất hiện! Cấm vệ quân tìm ngài cả ngày nay, vừa rồi còn có người đến cổng thành, nói là vừa thấy ngài thì lập tức mời ngài đến cấm vệ quân." Viên đô úy nơm nớp lo sợ nói.
Lòng Hạ Diệc Hiên trầm xuống: "Ai? Ai tìm ta?"
"Tả kiêu doanh Đỗ đại nhân, có vẻ rất vội vã."
Hạ Diệc Hiên ghìm đầu ngựa. Nghiễm An vương phủ ở bên trái, hoàng cung ở bên phải, nhất thời hắn không biết nên làm sao.
Suy nghĩ một lát, tất nhiên là chuyện Mộ Tử Duyệt quận trọng hơn. Hắn phân phó viên đô úy đi báo tin cho Đỗ Như Lượng, còn mình cưỡi ngựa chạy như bay về Nghiễm An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796528/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.