Xử lý xong thư từ trong thư phòng, Mộ Tử Duyệt ra hậu viện. Từ khi tiên vương phi qua đời, tân vương phi chưa lập, hậu viện rất vắng vẻ.
Sườn tây hậu viện có một gian phòng là nơi để bài vị tổ tiên của Nghiễm An vương phủ, bên trong hương khói lượn lờ, mỗi ngày đều có người đến cẩn thận lau dọn.
Bài vị cha mẹ Mộ Tử Duyệt ở ngoài cùng bên phải, trên bài vị làm bằng gỗ tử đàn viết tên hai người, giản đơn, lạnh lẽo.
Thính Phong và Thính Vũ lui ra ngoài gác cửa, Mộ Tử Duyệt thắp một nén nhang, quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính dập đầu ba cái rồi cắm nhang lên lư hương.
"Cha, người có thấy không, bây giờ thì người đã biết sự lợi hại của con rồi? Nghiễm An Vương gia của hiện tại dưới một người trên vạn người, so với người khi đó tốt hơn nhiều. Người xem người đi, cả đời hết lòng vì tiên đế, tận tâm lao khổ, kết quả cuối cùng lại là chết không minh bạch..."
Khóe miệng Mộ Tử Duyệt nở một nụ cười chua xót. Nàng thở dài, miễn cưỡng đèn nén nghi hoặc về cái chết của phụ thân xuống tận đáy lòng. Nàng không thể điều tra, cũng không có thời gian tra, đáng sợ hơn cả là, những gì tra được có thể hủy hoại toàn bộ tín niệm vốn có trong lòng nàng suốt bao năm nay.
"Danh vọng địa vị, con đã thay người làm được. Danh vọng của Nghiễm An vương phủ sẽ nghìn năm không ngã, tiếng thơm muôn đời; bệ hạ đã trưởng thành, gian thần đều đã bị diệt trừ tận gốc, lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796518/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.