Chương trước
Chương sau
Buổi tối chín giờ.

Nhà Cảnh phụ Cảnh mẫu.

Đứa nhỏ của Cảnh Tân Khoa đã ngủ, ngay tại phòng nhỏ, cho nên mọi người ở bên ngoài nói chuyện cũng đều tận lực nhỏ giọng.

"Tiểu Đổng, ngày hôm nay sao ã trở về?" Cảnh mẫu hỏi.

Đổng Học Bân cười, "Quay về thăm, cũng tìm Nguyệt Hoa bí thư có chút việc."

Cảnh mẫu chỉ chỉ phòng vệ sinh, "Con bé đang tắm, sắp ra rồi."

Lâm Bình Bình lúc này nói: "Học Bân, nghe nói ngài gần đây đặc biệt phong cảnh, còn lên TV nữa, lúc đài trung ương đưa tin về hiện trường khai quật cổ mộ, tôi còn thấy ngài mặt mày rạng rỡ."

Đổng Học Bân cười nói: "Chỉ là vô tình lộ mặt thôi."

Cảnh phụ nhìn hắn, "Hiện tại công tác thế nào? Chú nghe Tân Khoa nói, con đều làm bí thư huyện uỷ?"

Cảnh Tân Khoa bội phục nói: "Đâu chỉ là bí thư huyện uỷ, chị của tôi đều nói, huyện Tiêu Lân của Đổng chủ nhiệm, phỏng chừng nương trận gió đông này lập tức được rút huyện lập thị."

Cảnh mẫu ngạc nhiên nói: "Huyện cấp thành phố?"

Đổng Học Bân nói: "Ừm, đã trình đơn xin, hẳn là được phê."

Cảnh mẫu ai da nói: "Vậy thật là tốt, con trong nháy mắt sẽ làm bí thư thị ủy?" Dứt lời nhìn con trai của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con xem Tiểu Đổng người ta, còn nhỏ hơn so với con, mà đã là bí thư thị ủy, con đó, cả đời ở văn phòng đường phố Quang Minh đi!"

Hai năm nay, Cảnh Tân Khoa vẫn là chủ nhiệm văn phòng đường phố, cái này vẫn là Đổng Học Bân đi nhận công tác của Đổng Học Bân, không có biện pháp, Cảnh Nguyệt Hoa người này tương đối nguyên tắc, công là công bằng tư là tư, cho dù là em trai của mình, Cảnh Nguyệt Hoa làm bí thư khu uỷ cũng rất ít cho hắn trợ giúp cái gì, thế cho nên Cảnh Tân Khoa căn bản không được chị gái trợ lực, chuyện gì đều phải dựa vào chính mình, tự nhiên lên chức rất khó.

Đối với cái này, Cảnh Tân Khoa khó mà nói cái gì, Cảnh phụ Cảnh mẫu cũng từng nói cùng con gái, muốn cô ấy giúp đỡ em trai một chút, nhưng đều không có tác dụng, Cảnh Nguyệt Hoa cũng là người như vậy.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Ngày hôm nay Cảnh Nguyệt Hoa tắm rất chậm, đã nửa ngày cũng không đi ra.

Đổng Học Bân biết, Nguyệt Hoa cái này khẳng định là "tắm rửa lớn" đây, lau lau thân thể, chà chà chân, cắt cắt móng tay, rồi còn tắm sữa tắm nữa, nếu không với tính cách của Nguyệt Hoa, năm sáu phút là đa xong. Đổng Học Bân cũng chỉ đành tiếp tục trò chuyện cùng người nhà Cảnh gia.

Reng reng reng.

Điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên, vừa nhìn dãy số, hắn sửng sốt, nói xin lỗi cùng Cảnh phụ Cảnh mẫu, đứng dậy đi tới cửa sổ tiếp điện thoại, "A lô, Hạ bí thư."

Bên kia là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu Hạ Tuế Ân, cũng là lãnh đạo cũ của Đổng Học Bân lúc trước tại ủy ban kỷ luật thành phố, "Học Bân, nghe nói cậu đã trở về?"

Đổng Học Bân cười khổ, "Tôi lúc này mới vừa về được một giờ, ngài làm sao mà biết được?"

Hạ Tuế Ân cười nói: "Tên nhóc cậu trở về, khẳng định không ít người quan tâm, hiện ở đây đều đồn ra, tôi đương nhiên cũng nghe nói, trở về làm việc?"

Đổng Học Bân ừm nói: "Đúng vậy, có chút việc."

"Lần trước cậu đem La Hải Đình đồng chí từ chổ tôi đi đến ủy ban kỷ luật trung ương, còn thiếu tôi một bữa cơm, lúc nào mời khách hả?" Hạ Tuế Ân nói.

Hàn huyên vài câu, cũng cúp điện thoại.

Nhưng Đổng Học Bân còn chưa đi trở lại, cú điện thoại thứ hai lại tới, lại có thể là thị trưởng thành phố Phần Châu Chung Chính Vĩ gọi tới, "A lô, Chung thị trưởng chào ngài."

Chung Chính Vĩ cười nói: "Trở về cũng không biết nói một tiếng?"

Đổng Học Bân nói: "Tôi cũng vừa đến, đang nói ngày kia mời ngài ăn."

"Được đấy, vậy ngày kia, tôi cũng đang muốn tâm sự với cậu, nghe nói huyện các người gần đây đề lên huyện cấp thành phố, tên nhóc cậu, năng lực công tác cho tới bây giờ đều làm cho người ta nói không ra lời, trước đây như vậy, hiện tại cũng vậy." Chung Chính Vĩ cười nói, ông hiển nhiên cũng nghe chút tin tức.

Đổng Học Bân khiêm tốn nói: "Tôi có năng lực công tác cái gì, cũng là may mắn mà thôi."

Sau đó lại có mấy cú điện thoại, có đồng sự cũ trước đây, cũng có bạn cũ, quan hệ của Đổng Học Bân cùng người của thành phố Phần Châu không giống với huyện Trinh Thủy huyện Tiêu Lân bên kia, thời gian công tác dài ngắn khác nhau rất nhiều, ở đây, quan hệ của hắn là sâu nhất, đừng thấy chức vụ lớn nhất của Đổng Học Bân lúc trước nhậm chức tại thành phố Phần Châu chỉ là một chủ nhiệm phòng ban phía dưới của ủy ban kỷ luật thành phố, chỉ là một cán bộ cấp phó xử, thế nhưng phàm là người công tác qua tại thành phố Phần Châu, có người nào không nhận ra Đổng Học Bân hả? Đây là một nhân vật truyền kỳ!

Điện thoại gọi xong, Đổng Học Bân mới ngồi trở lại, "Xin lỗi dì chú."

Cảnh phụ Cảnh mẫu bọn họ cũng nghe được Đổng Học Bân nói, càng đại khái biết bên kia là ai gọi tới điện thoại, thị bí thư ủy ban kỷ luật, thị trưởng, cũng là Đổng Học Bân có cái mặt mũi này, hơn nữa hắn mới xuống máy bay một giờ toàn bộ thành phố đã nhiều người biết hắn trở về, đây là cái khái niệm gì? Đây là bao nhiêu mặt mũi? Thay đổi những người khác, một người cán bộ sớm rời chức một hai năm, sao có thể có cái đãi ngộ này? Lãnh đạo thành phố người ta có thể nhớ kỹ tên của đối phương đã không sai rồi, sao còn có thể tự mình gọi điện thoại tới nói chuyện!

Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng.

Không nghĩ cũng biết là Cảnh Nguyệt Hoa sắp đi ra đây.

Lâm Bình Bình bỗng nhiên con mắt khẽ động, sốt ruột lên, đùi nhanh chóng bất động thanh sắc đẩy Cảnh Tân Khoa bên cạnh, nháy mắt ra dấu cho hắn.

Cảnh Tân Khoa muốn nói lại thôi, lại câm miệng, cái gì cũng chưa nói.

Lâm Bình Bình tức giận, liên tiếp nhìn hướng phòng vệ sinh, rất sợ sau khi Cảnh Nguyệt Hoa đi ra sẽ không có biện pháp nói, vì vậy thẳng thắn nói với Đổng Học Bân: "Lãnh đạo cũ, ngài xem... Các người lập tức cũng là thành phố Tiêu Lân, cái này rút huyện lập thị sẽ có rất nhiều thứ và phòng ban đều phải biến động, Tân Khoa cũng công tác tại văn phòng đường phố đã nhiều năm như vậy, tư lịch cũng rất đủ, ngài xem có thể cho Tân Khoa điều đến chỗ các người rèn đúc hay không?"

Cảnh phụ Cảnh mẫu đều không lên tiếng.

Đổng Học Bân vừa nghe thì rõ ràng, đây là Nguyệt Hoa bí thư không chịu dùng quan hệ tư nhân giúp em trai thăng quan, cho nên mới tìm mình, "Muốn chức vụ gì?"

Cảnh Tân Khoa ngượng ngùng nói: "Ngài thấy nếu tiện là được, tôi cũng không có vấn đề gì."

Đổng Học Bân gật đầu, chần chờ chốc lát, nói: "Chờ phê duyệt xuống, tôi muốn đem thư ký của tôi đi xuống hương trấn, để cho hắn quản lý bên dưới, thư ký còn không biết tìm ai, Tân Khoa, nếu như cậu cảm thấy được, vậy tới đây giúp tôi? Một cấp phó xử khẳng định là có."

Thư ký của bí thư thị ủy?

Đệ nhất thư ký của thành phố Tiêu Lân??

Cảnh Tân Khoa nhất thời có chút kích động, "Tôi không thành vấn đề!"

Lâm Bình Bình cũng cực kỳ hưng phấn, vội nói: "Cảm ơn lãnh đạo cũ! Quá cảm ơn!"

Đổng Học Bân nói: "Tân Khoa nếu như theo tôi đi qua, vậy có thể xa, các loại vấn đề của đứa nhỏ cũng rất nhiều, các người có suy nghĩ rõ ràng chưa?"

Cảnh Tân Khoa kiên quyết nói: "Rõ ràng rồi, tôi đi!"

Lâm Bình Bình nói: "Đúng vậy, cùng lắm thì tôi mang theo đứa nhỏ cùng đi."

Cô ấy chỉ biết Đổng Học Bân sẽ đáp ứng, bởi vì cô ấy lúc trước tại bệnh viện, đã tận mắt thấy qua Cảnh Nguyệt Hoa và Đổng Học Bân thân thiết, biết quan hệ hai người không tầm thường, vì chuyện của nhà bọn họ Đổng Học Bân khẳng định là rất để tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.