Nửa tiếng đồng hồ.
Một tiếng đồng hồ.
Buổi tối tám giờ hơn.
Ngoài chòi nghỉ mát mưa còn đang rơi, giọt mưa rơi xuống mặt hồ và thềm đá của chòi nghỉ mát, văng nước ra tung tóe.
"Cô giáo Tương, cô lạnh không?"
"Cũng được, sao còn không dừng?"
"Đúng vậy, mưa càng lúc càng lớn."
"Xe chúng ta còn ở cửa tiểu viện à?"
"Ừm, có chút xa, đi qua phải nửa giờ, mưa lớn như vậy đi cũng không được."
"Cô thấy chúng ta vẫn là đi thôi, phía trước không xa không phải có một nhà trọ sao?"
"Cũng không gần, chạy bộ cũng phải ba bốn phút? Em thật ra không sao, em sợ cô bị cảm."
"Không sao, phải đi, cô sợ đi chậm sẽ không có phòng, ngày hôm nay người tới du ngoạn không ít, nếu như đều ở đầy, chúng ta nghỉ ngơi ở chổ nào?"
"Cũng phải, vậy được, cô cầm túi đi, cô mở dù che cho cô."
"Không cần, không quan tâm, em tự lo cho mình đi, đừng để ngã bệnh."
"Vậy xong? Ha ha, cô đếm đến ba đi, hai ta chạy ra ngoài?"
"Được, chuẩn bị, một... Hai... Ba... Đi."
Đổng Học Bân theo cô giáo Tương xông ra ngoài, giơ tay lên, đương nhiên là đem dù che trên đầu của Tương Mẫn, còn hắn lại là không sao cả, nhìn giọt mưa từng chút từng chút rơi vào quần áo, Đổng Học Bân ngược lại thấy rất thoải mái, thỉnh thoảng tắm mưa cũng không tồi, trong lúc nhất thời không khỏi nổi hăng hái lên, cất giọng hát lên bài “Mưa vẫn rơi” của Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851795/chuong-1509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.