Ngày hôm sau.
Cuối tuần.
Trong khách sạn, Đổng Học Bân rời giường, ghé vào cửa sổ hút thuốc.
Gần đây không khí không tốt lắm, buổi sáng trời mang theo sương mù mông lung, bất quá thật ra cũng rất đẹp, vụ mưa lất phất trên cao có vẻ có chút mờ ảo.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
"Tiểu Bân, dậy chưa?" Là Ngu Mỹ Hà.
"Vừa dậy, các người ăn điểm tâm à?" Đổng Học Bân nói.
"Không có, chúng tôi đã trở về, đang chờ xe đường dài."
"Ừm? Sao đi sớm như vậy? Còn nói buổi trưa mời các người ăn."
"Ba mẹ chị ngày mai đi làm, cho nên đi sớm chút, một tiếng đồng hồ trước nhấn chuông muốn nói với cậu một tiếng, cậu còn ngủ, có thể không nghe thấy."
"Vậy được rồi, ha ha, dù sao qua vài ngày nữa tôi cũng trở về."
"Ừm, vậy đến lúc đó gặp lại, cậu, chú ý thân thể."
"Được, cũng xin lỗi ba mẹ chị, cũng chưa kịp đưa bọn họ, lúc đầu muốn tìm chiếc xe đưa các người trở về, xin lỗi bọn họ giùm."
"Không có việc gì, vậy, vậy chị cúp?"
"Cúp, gần đây không khí không tốt, nhớ mang khẩu trang."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng hút xong thuốc, dụi vào trong gạt tàn thuốc, duỗi lưng đau nằm vào trong chăn, xoa vai muốn ngủ tiếp một giấc. Ngày hôm qua lén lút lăn qua lăn lại cùng chị Ngu trong phòng bọn họ xong, Đổng Học Bân trốn dưới giường, cho dù trên mặt đất có lót thảm, hiện tại cũng không tới mùa hè, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851331/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.