Buổi chiều.
Ba giờ hơn.
Khách sạn, trong phòng xép.
Vào phòng Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống, Trương Long Quyên ném cái rương tiền đi tìm chút băng gạc lau máu cho Đổng Học Bân.
"Như vậy không được."
"Không có việc gì đâu chị Trương."
"Hay là đi bệnh viện đi, cậu như vậy quá dọa người."
"Ha ha, thật không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Tên nhóc cậu như vậy căn bản không phải nghỉ ngơi là có thể khôi phục!" Trương Long Quyên vừa lau máu cho hắn vừa nói: "Lúc tới cậu đã gãy xương toàn thân rồi, ngày hôm nay lại bị như thế, chính cậu nhìn đi, vết thương cũ nứt ra, vết thương mới cũng tới."
Đổng Học Bân cười nói: "Năng lực khôi phục của tôi mạnh lắm."
Thấy khuyên hắn không được, Trương Long Quyên cũng không khuyên, cùng Trầm Tiểu Diễm các nàng băng bó vết thương cho Đổng Học Bân, bôi thuốc thì bôi thuốc, băng gạc thì băng gạc. Mà khi cởi áo Đổng Học Bân mặc trên người chuẩn bị bôi thuốc cho hắn, quần áo cởi ra trong nháy mắt, con ngươi của Trương Long Quyên run lên, Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ hai người cũng hít sâu một hơi, nhìn trước ngực tràn đầy vết thương, hai chị em khiếp sợ liếc nhìn nhau.
Bị thương rất rất nặng!
Cả người hầu như tất cả đều vết bầm và miệng vết thương!
Hơn nữa cánh tay và cái cổ, toàn thân đã không có chổ nào tốt!
Các nàng thật sự không ngờ rằng, còn có người bị nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851226/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.